Chương 21: 19 tuổi vs 21 tuổi
Cố Thanh Thành tự hỏi cuộc đời này rốt cuộc có thể có bao nhiêu sự trùng hợp?
“Sao thế?”
Lưu Phi Trạch thấy bạn mình đơ ra thì tò mò hỏi.
“Không có gì.”
Cố Thanh Thành nhanh chóng rời tầm mắt đi, chỗ hắn ngồi ở đoạn khuất, vả lại phía bên này cũng hết bàn nên hẳn hai người kia cũng sẽ không qua đây.
Với cái kiểu không để ý xung quanh của Dương Diệp Tây thì chắc chắn cậu cũng sẽ chẳng nhìn thấy hắn.
Cố Thanh Thành tự an ủi bản thân, thế nhưng hắn vẫn vô thức đẩy nhanh tốc độ ăn lên, đoạn mở lon bia lên uống ừng ực.
Cái lạnh của bia khiến hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
Lưu Phi Trạch ngồi đối diện thì không biết gì nên vẫn cứ thong dong vừa tám chuyện vừa nhấm nháp.
“Cậu sang đó có kiếm được người yêu chưa?”
“Một người.”
Cố Thanh Thành thấy Dương Diệp Tây ngồi quay lưng với mình ở vị trí khá xa thì thả lỏng hơn hẳn.
“Thế mà không nói tôi biết.”
Lưu Phi Trạch bĩu môi nói.
“Thì mới yêu được 3 ngày đã chia tay rồi mà.”
Cố Thanh Thành lơ đãng trả lời.
“Cái gì cơ?! 3 ngày á?! Thế rồi sao? Sao lại chia tay?”
Lưu Phi Trạch hóng hớt hỏi dồn dập.
Cố Thanh Thành uống một ngụm bia, không để tâm mấy mà đáp:
“Tôi thấy cả hai không hợp, lúc đó cũng chỉ là xúc động nhất thời mới đồng ý thôi.”
“Nhưng mà 3 ngày thì cũng…”
Lưu Phi Trạch thở dài ngao ngán, dù không nói vế sau Cố Thanh Thành cũng tự biết là gì. Hắn im lặng uống liền mấy ngụm bia, chẳng mấy chốc đã hết lon thứ 4, đang định mở lon thứ 5 thì Lưu Phi Trạch vội cản:
“Từ từ đã nào, uống gì uống nhanh thế? Mình còn ngồi đây lâu mà…”
Cố Thanh Thành bị Lưu Phi Trạch cướp mất lon bia cũng không phản ứng gì, hắn đang bận để ý bàn bên kia.
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Dương Diệp Tây nhưng hắn lại thấy Cao Y Tinh đang cười rất tươi, hắn tự hỏi không biết hai người kia nói chuyện gì mà vui đến vậy?
Cố Thanh Thành rũ mắt xuống nhìn nồi lẩu đã vơi đi một nửa, đột nhiên nói một câu rất không liên quan:
“Tôi thất tình rồi.”
“Phụt!”
Lưu Phi Trạch vừa nghe thế thì phun hết bia ra ngoài.
“Khụ! Khụ! Khụ… Cậu nói cái gì cơ?!”
“Bình tĩnh.”
Cố Thanh Thành đưa cho bạn mình một tờ khăn giấy, trông rất thản nhiên như thể người thất tình không phải mình vậy.
“Có gì lạ lắm à?”
Lưu Phi Trạch lau khóe miệng, vẫn không dám tin mà nói:
“Thì tôi không nghĩ kiểu như cậu mà cũng thất tình thôi.”
Cố Thanh Thành cũng chẳng biết sao mà tự nhiên lại muốn chia sẻ mấy chuyện này:
“Cũng bình thường mà.”
Lưu Phi Trạch trả lon bia vừa cướp được ở chỗ Cố Thanh Thành về với chủ cũ, hóng hớt hỏi:
“Chắc là người đó đẹp lắm nhỉ?”
“Rất đẹp.”
Cố Thanh Thành không do dự mà trả lời.
“Có cao không?”
Hắn vừa nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Diệp Tây vừa đáp:
“Cao bằng cậu.”
“…”
Cô gái này cũng đặc biệt quá…
“Tôi muốn gọi thêm mấy lon bia nữa.”
Cố Thanh Thành thấy đã hết bia thì chán nản nói.
Lưu Phi Trạch gắp thêm mấy miếng thịt vào bát Cố Thanh Thành:
“Con người chứ có phải cái thùng chứa đâu mà uống lắm thế? Thôi cậu ăn đi chứ đừng uống nữa.”
“Vậy để tôi tự gọi.”
Sau đó Cố Thanh Thành liền tự chủ trương lấy thêm 3 lon bia.
Lưu Phi Trạch:
“…”
Ừ được rồi, ngày mai đừng có trách tôi không ngăn cậu…
Lưu Phi Trạch thầm than.
Cố Thanh Thành nhấp một ngụm bia rồi tiếp tục:
“Cậu ấy không thích tôi.”
“Cậu ấy? Bằng tuổi à?”
Lưu Phi Trạch mang bộ dáng hóng chuyện hỏi lại ngay lập tức.
Lúc này Cố Thanh Thành thấy Dương Diệp Tây lấy giấy lau nước tương dính trên khóe miệng Cao Y Tinh, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
“Không, cậu ấy là nam.”
“…”
Lưu Phi Trạch đứng hình, trợn mắt nhìn người đối diện, không khí nhanh chóng rơi vào im lặng. Qua rất lâu sau đó mới mở lời được:
“Cậu thích từ bao giờ rồi?”
“Từ lần đầu tiên gặp.”
“Là bao lâu cơ?”
Cố Thanh Thành ngửa cổ uống hết lon bia rồi đáp:
“12 năm, 11 tháng, 27 ngày.”
“…”
Lưu Phi Trạch nghi ngờ liệu có phải Cố Thanh Thành đang cố ý trêu đùa mình không. Hắn đưa tay quơ quơ trước mặt bạn mình:.
“Số mấy đây?”
“…”
Cố Thanh Thành đẩy tay Lưu Phi Trạch ra:
“Tôi không say.”
“… Cậu biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi không mà bảo cậu thích người ta được hơn 12 năm rồi?”
Cố Thanh Thành chỉ tắt bếp mà không nói thêm gì.
"Thế mà bảo là không say…”
Lưu Phi Trạch lầm bầm, đoạn lấy lại hai lon bia chưa mở rồi nói:
“Cậu ngồi yên đây để tôi đi thanh toán.”
Cố Thanh Thành vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng gật đầu.
Hôm nay quán khá đông nên Lưu Phi Trạch thanh toán chậm hơn mọi lần, lúc quay lại bàn thì đã không thấy bạn mình đâu.
“…”
Lưu Phi Trạch thấy điện thoại Cố Thanh Thành vẫn để yên trên mặt bàn, hắn liền nghĩ chắc tên này đi vệ sinh nên đành ngồi xuống vừa nghịch máy vừa đợi.
Tầm năm phút sau vẫn chưa thấy ai quay về, tự nhiên hắn lại có linh cảm chẳng lành, vội đứng lên nhìn quanh quán, vừa hay thấy cảnh hai người đàn ông ôm nhau.
Không, thực ra là một người thì cố sáp vào còn một người thì cố đẩy ra.
Mà khoan, cái người đang ôm kia không phải bạn hắn sao?!!!
“Sao thế?”
Lưu Phi Trạch thấy bạn mình đơ ra thì tò mò hỏi.
“Không có gì.”
Cố Thanh Thành nhanh chóng rời tầm mắt đi, chỗ hắn ngồi ở đoạn khuất, vả lại phía bên này cũng hết bàn nên hẳn hai người kia cũng sẽ không qua đây.
Với cái kiểu không để ý xung quanh của Dương Diệp Tây thì chắc chắn cậu cũng sẽ chẳng nhìn thấy hắn.
Cố Thanh Thành tự an ủi bản thân, thế nhưng hắn vẫn vô thức đẩy nhanh tốc độ ăn lên, đoạn mở lon bia lên uống ừng ực.
Cái lạnh của bia khiến hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
Lưu Phi Trạch ngồi đối diện thì không biết gì nên vẫn cứ thong dong vừa tám chuyện vừa nhấm nháp.
“Cậu sang đó có kiếm được người yêu chưa?”
“Một người.”
Cố Thanh Thành thấy Dương Diệp Tây ngồi quay lưng với mình ở vị trí khá xa thì thả lỏng hơn hẳn.
“Thế mà không nói tôi biết.”
Lưu Phi Trạch bĩu môi nói.
“Thì mới yêu được 3 ngày đã chia tay rồi mà.”
Cố Thanh Thành lơ đãng trả lời.
“Cái gì cơ?! 3 ngày á?! Thế rồi sao? Sao lại chia tay?”
Lưu Phi Trạch hóng hớt hỏi dồn dập.
Cố Thanh Thành uống một ngụm bia, không để tâm mấy mà đáp:
“Tôi thấy cả hai không hợp, lúc đó cũng chỉ là xúc động nhất thời mới đồng ý thôi.”
“Nhưng mà 3 ngày thì cũng…”
Lưu Phi Trạch thở dài ngao ngán, dù không nói vế sau Cố Thanh Thành cũng tự biết là gì. Hắn im lặng uống liền mấy ngụm bia, chẳng mấy chốc đã hết lon thứ 4, đang định mở lon thứ 5 thì Lưu Phi Trạch vội cản:
“Từ từ đã nào, uống gì uống nhanh thế? Mình còn ngồi đây lâu mà…”
Cố Thanh Thành bị Lưu Phi Trạch cướp mất lon bia cũng không phản ứng gì, hắn đang bận để ý bàn bên kia.
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Dương Diệp Tây nhưng hắn lại thấy Cao Y Tinh đang cười rất tươi, hắn tự hỏi không biết hai người kia nói chuyện gì mà vui đến vậy?
Cố Thanh Thành rũ mắt xuống nhìn nồi lẩu đã vơi đi một nửa, đột nhiên nói một câu rất không liên quan:
“Tôi thất tình rồi.”
“Phụt!”
Lưu Phi Trạch vừa nghe thế thì phun hết bia ra ngoài.
“Khụ! Khụ! Khụ… Cậu nói cái gì cơ?!”
“Bình tĩnh.”
Cố Thanh Thành đưa cho bạn mình một tờ khăn giấy, trông rất thản nhiên như thể người thất tình không phải mình vậy.
“Có gì lạ lắm à?”
Lưu Phi Trạch lau khóe miệng, vẫn không dám tin mà nói:
“Thì tôi không nghĩ kiểu như cậu mà cũng thất tình thôi.”
Cố Thanh Thành cũng chẳng biết sao mà tự nhiên lại muốn chia sẻ mấy chuyện này:
“Cũng bình thường mà.”
Lưu Phi Trạch trả lon bia vừa cướp được ở chỗ Cố Thanh Thành về với chủ cũ, hóng hớt hỏi:
“Chắc là người đó đẹp lắm nhỉ?”
“Rất đẹp.”
Cố Thanh Thành không do dự mà trả lời.
“Có cao không?”
Hắn vừa nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Diệp Tây vừa đáp:
“Cao bằng cậu.”
“…”
Cô gái này cũng đặc biệt quá…
“Tôi muốn gọi thêm mấy lon bia nữa.”
Cố Thanh Thành thấy đã hết bia thì chán nản nói.
Lưu Phi Trạch gắp thêm mấy miếng thịt vào bát Cố Thanh Thành:
“Con người chứ có phải cái thùng chứa đâu mà uống lắm thế? Thôi cậu ăn đi chứ đừng uống nữa.”
“Vậy để tôi tự gọi.”
Sau đó Cố Thanh Thành liền tự chủ trương lấy thêm 3 lon bia.
Lưu Phi Trạch:
“…”
Ừ được rồi, ngày mai đừng có trách tôi không ngăn cậu…
Lưu Phi Trạch thầm than.
Cố Thanh Thành nhấp một ngụm bia rồi tiếp tục:
“Cậu ấy không thích tôi.”
“Cậu ấy? Bằng tuổi à?”
Lưu Phi Trạch mang bộ dáng hóng chuyện hỏi lại ngay lập tức.
Lúc này Cố Thanh Thành thấy Dương Diệp Tây lấy giấy lau nước tương dính trên khóe miệng Cao Y Tinh, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
“Không, cậu ấy là nam.”
“…”
Lưu Phi Trạch đứng hình, trợn mắt nhìn người đối diện, không khí nhanh chóng rơi vào im lặng. Qua rất lâu sau đó mới mở lời được:
“Cậu thích từ bao giờ rồi?”
“Từ lần đầu tiên gặp.”
“Là bao lâu cơ?”
Cố Thanh Thành ngửa cổ uống hết lon bia rồi đáp:
“12 năm, 11 tháng, 27 ngày.”
“…”
Lưu Phi Trạch nghi ngờ liệu có phải Cố Thanh Thành đang cố ý trêu đùa mình không. Hắn đưa tay quơ quơ trước mặt bạn mình:.
“Số mấy đây?”
“…”
Cố Thanh Thành đẩy tay Lưu Phi Trạch ra:
“Tôi không say.”
“… Cậu biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi không mà bảo cậu thích người ta được hơn 12 năm rồi?”
Cố Thanh Thành chỉ tắt bếp mà không nói thêm gì.
"Thế mà bảo là không say…”
Lưu Phi Trạch lầm bầm, đoạn lấy lại hai lon bia chưa mở rồi nói:
“Cậu ngồi yên đây để tôi đi thanh toán.”
Cố Thanh Thành vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng gật đầu.
Hôm nay quán khá đông nên Lưu Phi Trạch thanh toán chậm hơn mọi lần, lúc quay lại bàn thì đã không thấy bạn mình đâu.
“…”
Lưu Phi Trạch thấy điện thoại Cố Thanh Thành vẫn để yên trên mặt bàn, hắn liền nghĩ chắc tên này đi vệ sinh nên đành ngồi xuống vừa nghịch máy vừa đợi.
Tầm năm phút sau vẫn chưa thấy ai quay về, tự nhiên hắn lại có linh cảm chẳng lành, vội đứng lên nhìn quanh quán, vừa hay thấy cảnh hai người đàn ông ôm nhau.
Không, thực ra là một người thì cố sáp vào còn một người thì cố đẩy ra.
Mà khoan, cái người đang ôm kia không phải bạn hắn sao?!!!