Chương 20: 19 tuổi vs 21 tuổi
Cố Thanh Thành biết suốt hai năm nay Dương Diệp Tây vẫn luôn né tránh mình, hắn cũng rất giận bản thân vì những gì hắn đã làm với cậu vào mùa hè năm ấy.
Có lẽ chút tình cảm cuối cùng đã khiến Dương Diệp Tây giữ bí mật về chuyện này, nhưng cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn…
Lần này Cố Thanh Thành về nước vì hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng hắn cũng chỉ muốn nhìn cậu từ xa mà thôi.
Hắn thấy một thiếu niên quàng chiếc khăn len, mặc bộ đồ đen đang nghịch điện thoại, có lẽ là đang đợi ai đó. Lâu lâu lại có người ngoái nhìn cậu.
Dương Diệp Tây đã thay đổi rất nhiều kể từ khi lên đại học, cậu nhuộm tóc, xỏ khuyên, còn biết hút thuốc…
Đúng như dự đoán, chỉ một lát sau đã có người chạy đến bên thiếu niên, đó là một cậu trai với nét cười rạng rỡ.
Hai người nắm tay nhau dưới tiết trời 10 độ, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Cố Thanh Thành đứng trơ ra nhìn cảnh đó rất lâu. Hắn cảm thấy lòng mình vừa trống trải vừa hụt hẫng.
Suốt hơn thời gian qua hắn đã luôn tự suy nghĩ lại, nhưng hắn chẳng thể lý giải được hành động năm 19 tuổi của mình.
Từ trước đến nay hắn thường đặt ra luật lệ và kiểm soát cậu, chắc chắn điều đó khiến Dương Diệp Tây mệt mỏi và phiền chán.
Hắn chợt nghĩ hẳn là cậu nên được sống vui cười như thế này.
Cố Thanh Thành nhìn hai người kia dần đi khuất khỏi tầm mắt mình, hắn kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, không do dự mà xoay bước bỏ đi.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên kéo tâm trí hắn trở về thực tại, Cố Thanh Thành thấy hiển thị hai chữ “Phi Trạch” – bạn thân của hắn gọi thì liền nhấn nghe:. Bạ? đa?g đọc truуệ? tại ++ trù?truу ệ?.?? ++
“Nói đi.”
“…”
Lưu Phi Trạch nghe giọng điệu lạnh lùng của Cố Thanh Thành thì dừng khoảng vài giây rồi mới nói:
“Lâu rồi không nói chuyện mà cậu thái độ thế với tôi đấy hả?”
“…”
Thấy bạn mình không nói gì nhưng Lưu Phi Trạch vẫn tiếp tục tự biên tự diễn:
“Cậu về nước mà không nói với ông đây một tiếng, thế có muốn đi đâu không?”
“Sao cậu biết tôi về nước?”
Cố Thanh Thành nhướn mày hỏi, dù sao thì đến gia đình hắn còn chẳng biết hắn xin nghỉ mấy hôm để về thì làm sao Lưu Phi Trạch biết được?
“Cậu ngẩng đầu lên đi.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Lưu Phi Trạch đang đứng tựa cửa xe.
“…”
Chuyến đi bí mật cứ thế là bị phát hiện rồi sao?
“Đi ăn không?”
Cố Thanh Thành nghe tiếng người kia truyền qua điện thoại.
“Đi.”
Hắn đáp.
“Cậu muốn ăn gì?”
“…”
“Cậu không thể ra chỗ tôi rồi nói à?”
Cố Thanh Thành ngắt điện thoại rồi đi đến chỗ Lưu Phi Trạch.
Đợi hai người vào xe thì Lưu Phi Trạch mới tiếp tục cuộc trò chuyện:
“Lần này cậu về lâu không?”
“Sáng ngày kia tôi bay.”
“Thế hôm nay đi nhậu được đấy.”
Lưu Phi Trạch vốn chỉ định trêu vị thiếu gia này một chút, ai ngờ người kia lại nói:
“Lâu rồi không gặp, hôm nay tôi bao đi.”
Lưu Phi Trạch khá bất ngờ, nhưng ngay lập tức tập trung vào trọng điểm:
“Ôi anh Thành mà bao em thì thích đi đâu em đều đưa anh đi.”
“…”
Cố Thanh Thành nổi hết da gà lên, hắn xua xua tay nói:
“Đừng có gọi linh tinh.”
Đoạn hắn nghĩ một lát rồi mới bảo:
“Ăn lẩu đi.”
Lưu Phi Trạch nghe thế thì ngạc nhiên:
“Hiếm thật, lần đầu tiên tôi thấy cậu rủ đi ăn lẩu. Sao thế? Đi du học xong về đổi vị à?”
“Tự nhiên muốn thử thôi.”
Cố Thanh Thành nghiêng đầu nhìn cảnh vật trôi qua trước mắt mà hờ hững đáp.
“Với lại tôi không biết chỗ nào ngon đâu, cậu tự chọn đi.”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu ra quán lẩu ngon nhất thành phố!”
Lưu Phi Trạch cười ha ha trả lời.
Hai người thong thả đi suốt cả chặng đường, cuối cùng Lưu Phi Trạch dẫn bạn mình đến một quán lẩu bình dân.
Cố Thanh Thành nhìn quanh một lượt, dường như không có ý định bước vào.
“Còn đứng đấy làm gì thế?”
Lưu Phi Trạch thấy người bên cạnh không nhúc nhích thì thắc mắc.
Cố Thanh Thành không đáp lại mà chỉ nhìn Lưu Phi Trạch bằng ánh mắt “cậu chắc không?”.
“Yên tâm đi, tôi ăn ở đây nhiều lắm rồi, trông vậy thôi chứ người ta làm sạch mà, nguyên liệu chuẩn, nước lèo của họ theo công thức gia truyền đấy.”
Lưu Phi Trạch hiểu ý liền nhanh chóng đáp lại.
Cố Thanh Thành bán tín bán nghi vào theo bạn mình.
Lưu Phi Trạch quen đường quen nẻo gọi một loạt đồ, đoạn quay ra hỏi:
“Cậu muốn gọi thêm gì không?”
“Thêm ít bia đi.”
Lưu Phi Trạch nghe thế thì ngạc nhiên:
“Cậu cũng biết uống bia?”
“…”
Cố Thanh Thành im lặng một lát, sau mới chỉnh lại:
“Tôi không thích uống chứ không phải là tôi không biết uống.”
Lưu Phi Trách cảm thán:
“Giỏi thật đấy!”
“…”
Cố Thanh Thành nghe xong chỉ cảm thấy lúc này người đối diện giống như đang khen thú cưng mới nuôi biết đi vệ sinh đúng chỗ vậy…
Qua một lát thì đồ được bưng lên, Cố Thanh Thành nhìn nồi nước lẩu nóng dần lên, hương thơm cũng lan ra cả bàn, lòng không rõ tư vị gì, chợt nghe Lưu Phi Trạch kêu lên:
“Ây, tôi lỡ gọi như bình thường rồi, quên mất không hỏi cậu ăn được cay không.”
Dù sao thì hai người rất ít khi ăn với nhau nên Lưu Phi Trạch cũng không rõ khẩu vị của Cố Thanh Thành thế nào.
“Không sao đâu, tôi ăn được.”
Thực ra là không, Cố Thanh Thành không ăn được cay.
Cố Thanh Thành gắp miếng đầu tiên trong ánh mắt mong đợi của Lưu Phi Trạch.
“Thế nào?”
“Cũng được.”
Cố Thanh Thành rũ mắt xuống, kiềm chế cảm giác muốn chảy nước mắt vì cay.
Thì ra là Dương Diệp Tây thích ăn mấy kiểu như thế ư?
Dù sao thì hơn hai mươi năm cuộc đời hắn chưa bao giờ ăn cái gì cay đến mức này…
Ăn được một lúc thì Lưu Phi Trạch lại hỏi:
“Có phải rất thơm không?”
“Cũng được.”
Cố Thanh Thành thấy sau khi đã quen với vị cay rồi thì ăn cũng khá ngon, thì ra các món bình dân không tệ như cách ông hắn nói với hắn.
“Sau này tôi sẽ dẫn cậu đi thêm mấy quán nữa, tôi biết nhiều chỗ lắm!”
“…”
Hắn có nên nói với người này rằng hôm nay đi ăn lẩu chỉ là xúc động nhất thời không?
Cố Thanh Thành tập trung ăn mà không trả lời, nhưng Lưu Phi Trạch được cái nói nhiều, dù người đối diện có tiếp hay không thì vẫn tự biên tự diễn được nên không khí cũng không bị trầm quá.
Đúng lúc này, Cố Thanh Thành bất chợt nghe được thanh âm quen thuộc.
“Hôm nay mình ăn lẩu hải sản đi.”
“Được, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Cố Thanh Thành ngay lập tức ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Dương Diệp Tây và Cao Y Tinh đang đứng cách mình một đoạn.
Cố Thanh Thành:
“…”
Có lẽ chút tình cảm cuối cùng đã khiến Dương Diệp Tây giữ bí mật về chuyện này, nhưng cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn…
Lần này Cố Thanh Thành về nước vì hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng hắn cũng chỉ muốn nhìn cậu từ xa mà thôi.
Hắn thấy một thiếu niên quàng chiếc khăn len, mặc bộ đồ đen đang nghịch điện thoại, có lẽ là đang đợi ai đó. Lâu lâu lại có người ngoái nhìn cậu.
Dương Diệp Tây đã thay đổi rất nhiều kể từ khi lên đại học, cậu nhuộm tóc, xỏ khuyên, còn biết hút thuốc…
Đúng như dự đoán, chỉ một lát sau đã có người chạy đến bên thiếu niên, đó là một cậu trai với nét cười rạng rỡ.
Hai người nắm tay nhau dưới tiết trời 10 độ, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Cố Thanh Thành đứng trơ ra nhìn cảnh đó rất lâu. Hắn cảm thấy lòng mình vừa trống trải vừa hụt hẫng.
Suốt hơn thời gian qua hắn đã luôn tự suy nghĩ lại, nhưng hắn chẳng thể lý giải được hành động năm 19 tuổi của mình.
Từ trước đến nay hắn thường đặt ra luật lệ và kiểm soát cậu, chắc chắn điều đó khiến Dương Diệp Tây mệt mỏi và phiền chán.
Hắn chợt nghĩ hẳn là cậu nên được sống vui cười như thế này.
Cố Thanh Thành nhìn hai người kia dần đi khuất khỏi tầm mắt mình, hắn kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, không do dự mà xoay bước bỏ đi.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên kéo tâm trí hắn trở về thực tại, Cố Thanh Thành thấy hiển thị hai chữ “Phi Trạch” – bạn thân của hắn gọi thì liền nhấn nghe:. Bạ? đa?g đọc truуệ? tại ++ trù?truу ệ?.?? ++
“Nói đi.”
“…”
Lưu Phi Trạch nghe giọng điệu lạnh lùng của Cố Thanh Thành thì dừng khoảng vài giây rồi mới nói:
“Lâu rồi không nói chuyện mà cậu thái độ thế với tôi đấy hả?”
“…”
Thấy bạn mình không nói gì nhưng Lưu Phi Trạch vẫn tiếp tục tự biên tự diễn:
“Cậu về nước mà không nói với ông đây một tiếng, thế có muốn đi đâu không?”
“Sao cậu biết tôi về nước?”
Cố Thanh Thành nhướn mày hỏi, dù sao thì đến gia đình hắn còn chẳng biết hắn xin nghỉ mấy hôm để về thì làm sao Lưu Phi Trạch biết được?
“Cậu ngẩng đầu lên đi.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Lưu Phi Trạch đang đứng tựa cửa xe.
“…”
Chuyến đi bí mật cứ thế là bị phát hiện rồi sao?
“Đi ăn không?”
Cố Thanh Thành nghe tiếng người kia truyền qua điện thoại.
“Đi.”
Hắn đáp.
“Cậu muốn ăn gì?”
“…”
“Cậu không thể ra chỗ tôi rồi nói à?”
Cố Thanh Thành ngắt điện thoại rồi đi đến chỗ Lưu Phi Trạch.
Đợi hai người vào xe thì Lưu Phi Trạch mới tiếp tục cuộc trò chuyện:
“Lần này cậu về lâu không?”
“Sáng ngày kia tôi bay.”
“Thế hôm nay đi nhậu được đấy.”
Lưu Phi Trạch vốn chỉ định trêu vị thiếu gia này một chút, ai ngờ người kia lại nói:
“Lâu rồi không gặp, hôm nay tôi bao đi.”
Lưu Phi Trạch khá bất ngờ, nhưng ngay lập tức tập trung vào trọng điểm:
“Ôi anh Thành mà bao em thì thích đi đâu em đều đưa anh đi.”
“…”
Cố Thanh Thành nổi hết da gà lên, hắn xua xua tay nói:
“Đừng có gọi linh tinh.”
Đoạn hắn nghĩ một lát rồi mới bảo:
“Ăn lẩu đi.”
Lưu Phi Trạch nghe thế thì ngạc nhiên:
“Hiếm thật, lần đầu tiên tôi thấy cậu rủ đi ăn lẩu. Sao thế? Đi du học xong về đổi vị à?”
“Tự nhiên muốn thử thôi.”
Cố Thanh Thành nghiêng đầu nhìn cảnh vật trôi qua trước mắt mà hờ hững đáp.
“Với lại tôi không biết chỗ nào ngon đâu, cậu tự chọn đi.”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu ra quán lẩu ngon nhất thành phố!”
Lưu Phi Trạch cười ha ha trả lời.
Hai người thong thả đi suốt cả chặng đường, cuối cùng Lưu Phi Trạch dẫn bạn mình đến một quán lẩu bình dân.
Cố Thanh Thành nhìn quanh một lượt, dường như không có ý định bước vào.
“Còn đứng đấy làm gì thế?”
Lưu Phi Trạch thấy người bên cạnh không nhúc nhích thì thắc mắc.
Cố Thanh Thành không đáp lại mà chỉ nhìn Lưu Phi Trạch bằng ánh mắt “cậu chắc không?”.
“Yên tâm đi, tôi ăn ở đây nhiều lắm rồi, trông vậy thôi chứ người ta làm sạch mà, nguyên liệu chuẩn, nước lèo của họ theo công thức gia truyền đấy.”
Lưu Phi Trạch hiểu ý liền nhanh chóng đáp lại.
Cố Thanh Thành bán tín bán nghi vào theo bạn mình.
Lưu Phi Trạch quen đường quen nẻo gọi một loạt đồ, đoạn quay ra hỏi:
“Cậu muốn gọi thêm gì không?”
“Thêm ít bia đi.”
Lưu Phi Trạch nghe thế thì ngạc nhiên:
“Cậu cũng biết uống bia?”
“…”
Cố Thanh Thành im lặng một lát, sau mới chỉnh lại:
“Tôi không thích uống chứ không phải là tôi không biết uống.”
Lưu Phi Trách cảm thán:
“Giỏi thật đấy!”
“…”
Cố Thanh Thành nghe xong chỉ cảm thấy lúc này người đối diện giống như đang khen thú cưng mới nuôi biết đi vệ sinh đúng chỗ vậy…
Qua một lát thì đồ được bưng lên, Cố Thanh Thành nhìn nồi nước lẩu nóng dần lên, hương thơm cũng lan ra cả bàn, lòng không rõ tư vị gì, chợt nghe Lưu Phi Trạch kêu lên:
“Ây, tôi lỡ gọi như bình thường rồi, quên mất không hỏi cậu ăn được cay không.”
Dù sao thì hai người rất ít khi ăn với nhau nên Lưu Phi Trạch cũng không rõ khẩu vị của Cố Thanh Thành thế nào.
“Không sao đâu, tôi ăn được.”
Thực ra là không, Cố Thanh Thành không ăn được cay.
Cố Thanh Thành gắp miếng đầu tiên trong ánh mắt mong đợi của Lưu Phi Trạch.
“Thế nào?”
“Cũng được.”
Cố Thanh Thành rũ mắt xuống, kiềm chế cảm giác muốn chảy nước mắt vì cay.
Thì ra là Dương Diệp Tây thích ăn mấy kiểu như thế ư?
Dù sao thì hơn hai mươi năm cuộc đời hắn chưa bao giờ ăn cái gì cay đến mức này…
Ăn được một lúc thì Lưu Phi Trạch lại hỏi:
“Có phải rất thơm không?”
“Cũng được.”
Cố Thanh Thành thấy sau khi đã quen với vị cay rồi thì ăn cũng khá ngon, thì ra các món bình dân không tệ như cách ông hắn nói với hắn.
“Sau này tôi sẽ dẫn cậu đi thêm mấy quán nữa, tôi biết nhiều chỗ lắm!”
“…”
Hắn có nên nói với người này rằng hôm nay đi ăn lẩu chỉ là xúc động nhất thời không?
Cố Thanh Thành tập trung ăn mà không trả lời, nhưng Lưu Phi Trạch được cái nói nhiều, dù người đối diện có tiếp hay không thì vẫn tự biên tự diễn được nên không khí cũng không bị trầm quá.
Đúng lúc này, Cố Thanh Thành bất chợt nghe được thanh âm quen thuộc.
“Hôm nay mình ăn lẩu hải sản đi.”
“Được, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Cố Thanh Thành ngay lập tức ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Dương Diệp Tây và Cao Y Tinh đang đứng cách mình một đoạn.
Cố Thanh Thành:
“…”