Chương 36: Dấu giếm
...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Là con người hay suy nghĩ vu vơ nhiều thứ, nhưng từ khi bước ra khỏi phòng khám cầm trên tay hồ sơ khám bệnh. Mặt Mị Dương như người mất hồn, đờ đẫn đi về một hướng, không né tránh không suy nghĩ.
Cứ thế mà đi xuyên qua hành lang bệnh viện, lòng không chút gợn sóng, giống như vừa trải qua một thứ kinh khủng đến múc chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Không tin vào mắt bản thân, đứng trước thang máy mở túi hồ sơ.
Âm thanh loạt soạt là chút âm thanh cô còn nghe rõ nhất hiện tại.
Ting~
"Ơ! Là cô Hàng đúng không?"
Có vẻ như đã lâu không gặp người đó, nhưng cũng có chút quen thuộc.
Mị Dương khự lại, tò mò nhìn người đàn ông có chút quen thuộc trước mắt.
"Anh là....Đồng nghiệp của bác sĩ Lâm?!"
Anh ta gật gù, nhìn Mị Dương hồi lâu chợt nhớ ra gì đó lại đưa tay vào túi áo.
"Đúng rồi! Phải rồi....!"
"Đây là hồ sơ khám bệnh của em! Đã lâu rồi, nhưng anh nghĩ Ba Lâm đã bỏ vào thiếu, cậu ta đi công tác chưa về anh thấy trên bàn chắc cậu ta định đưa cho em mà quên mất!"
Tờ giấy đó đã ố vàng, Mị Dương tò mò nhận lấy nó từ tay vị bác sĩ đó.
"Em đến khám bệnh sao? Không có Ba Lâm nên ngoại tình ở nơi khác à?!"
"!!!!"
"Không!!!!!Không có!!!! Em....Em đi khám cùng bạn em thôi.... Cậu ấy...."
Mị Dương giật thóp người trước câu nói đó, vừa có chút hoảng, lại có chút cắn rứt. Ấp a ấp úng phản bát vị bác sĩ kia.
"Anh đùa thôi? Vậy tạm biệt em nhé!"
Không biết bản thân có bệnh tim hay không, nhưng chỉ xem như vừa bị dọa một chút tim cô lại không ngừng đập mạnh.
Không kìm được sự tò mò về nội dung bên trong tờ giấy ố vàng đó. Không chờ thêm Mị Dương mở tờ giấy đó ra.
Dường như nội dung bên trong khiến cô ngạc nhiên, tuyệt vọng, thất vọng mọi thứ đều dồn vào đôi mắt đó.
Không khí xung quanh dường như bị loãng đi, cổ họng dường như có thứ gì đó nghẹn lại. Loạng choạng dựa vào bức tường, lần đến cái ghế, chân không còn chút sức mà ngồi sụp xuống.
"...."
khuôn miệng mấp mấy không còn biết nói gì hơn, tay run run mang tờ giấy ra đối chiếu. Khoảnh khắc đó thế giới như bị đọng lại, chỉ còn tiếng thở và tiếng tim đập nhẹ đi dần.
Không loại cảm xúc nào có thể tả được trên gương mặt đó, ngạc nhiên? Buồn? Hay là tuyệt vọng?
Đôi mắt long lanh đó dần trở nên vô hồn, nước mắt đọng lại dần rơi xuống. Thấm vào tờ giấy ố vàng đó, thấm vào chữ ký kia Lý Ba Lâm.
Cảm thấy hụt hẫn, cảm giác như bản thân vừa phát hiện ra một bí mật được giấu kín suốt bao năm.
Mị Dương không hiểu tại sao Ba Lâm lại làm như vậy? Chẵng phải càng sớm càng tốt chẵng phải sẽ tốt hơn sao?
Sẽ không khỏi đau lòng, sẽ không khỏi thất vọng khi bị dấu giếm cũng sẽ không phải hụt hẫn như thế này.
Thế giới là nơi chứa nhiều thứ khiến ta vui buồn lẫn lộn, nhưng bản thân cô chỉ còn một mình chỉ còn có bạn bè.
Chỉ mong sau này được cưới người thương, việc nhà dạy con và chờ chồng về. Nhưng mọi thứ ở thực tại dường như vừa tát một cái đau điếng vào khuôn mặt cô.
Cảm thấy ông trời quá bất công, tự hỏi sao lại là bản thân, sao lại chọn bản thân để chất hết nỗi đau này đến nỗi đau khác.
"Tại sao....Tại sao lại...Là mình?!"
Trên tay là hồ sơ khám bệnh, từng bước nặng nề tiếng ra bên ngoài, đôi chút lại nhìn vào mấy đứa trẻ đang chạy, nô đùa trên hành lang.
Những đứa trẻ đỏ hỏn được bồng trên tay, những đứa mang bệnh được chăm sóc nhẹ nhàng...
Cảm giác như ông trời như đang trêu đùa cô vậy, như món đồ chơi ông lỡ tay làm rơi xuống thế gian.
Là con người hay suy nghĩ vu vơ nhiều thứ, nhưng từ khi bước ra khỏi phòng khám cầm trên tay hồ sơ khám bệnh. Mặt Mị Dương như người mất hồn, đờ đẫn đi về một hướng, không né tránh không suy nghĩ.
Cứ thế mà đi xuyên qua hành lang bệnh viện, lòng không chút gợn sóng, giống như vừa trải qua một thứ kinh khủng đến múc chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Không tin vào mắt bản thân, đứng trước thang máy mở túi hồ sơ.
Âm thanh loạt soạt là chút âm thanh cô còn nghe rõ nhất hiện tại.
Ting~
"Ơ! Là cô Hàng đúng không?"
Có vẻ như đã lâu không gặp người đó, nhưng cũng có chút quen thuộc.
Mị Dương khự lại, tò mò nhìn người đàn ông có chút quen thuộc trước mắt.
"Anh là....Đồng nghiệp của bác sĩ Lâm?!"
Anh ta gật gù, nhìn Mị Dương hồi lâu chợt nhớ ra gì đó lại đưa tay vào túi áo.
"Đúng rồi! Phải rồi....!"
"Đây là hồ sơ khám bệnh của em! Đã lâu rồi, nhưng anh nghĩ Ba Lâm đã bỏ vào thiếu, cậu ta đi công tác chưa về anh thấy trên bàn chắc cậu ta định đưa cho em mà quên mất!"
Tờ giấy đó đã ố vàng, Mị Dương tò mò nhận lấy nó từ tay vị bác sĩ đó.
"Em đến khám bệnh sao? Không có Ba Lâm nên ngoại tình ở nơi khác à?!"
"!!!!"
"Không!!!!!Không có!!!! Em....Em đi khám cùng bạn em thôi.... Cậu ấy...."
Mị Dương giật thóp người trước câu nói đó, vừa có chút hoảng, lại có chút cắn rứt. Ấp a ấp úng phản bát vị bác sĩ kia.
"Anh đùa thôi? Vậy tạm biệt em nhé!"
Không biết bản thân có bệnh tim hay không, nhưng chỉ xem như vừa bị dọa một chút tim cô lại không ngừng đập mạnh.
Không kìm được sự tò mò về nội dung bên trong tờ giấy ố vàng đó. Không chờ thêm Mị Dương mở tờ giấy đó ra.
Dường như nội dung bên trong khiến cô ngạc nhiên, tuyệt vọng, thất vọng mọi thứ đều dồn vào đôi mắt đó.
Không khí xung quanh dường như bị loãng đi, cổ họng dường như có thứ gì đó nghẹn lại. Loạng choạng dựa vào bức tường, lần đến cái ghế, chân không còn chút sức mà ngồi sụp xuống.
"...."
khuôn miệng mấp mấy không còn biết nói gì hơn, tay run run mang tờ giấy ra đối chiếu. Khoảnh khắc đó thế giới như bị đọng lại, chỉ còn tiếng thở và tiếng tim đập nhẹ đi dần.
Không loại cảm xúc nào có thể tả được trên gương mặt đó, ngạc nhiên? Buồn? Hay là tuyệt vọng?
Đôi mắt long lanh đó dần trở nên vô hồn, nước mắt đọng lại dần rơi xuống. Thấm vào tờ giấy ố vàng đó, thấm vào chữ ký kia Lý Ba Lâm.
Cảm thấy hụt hẫn, cảm giác như bản thân vừa phát hiện ra một bí mật được giấu kín suốt bao năm.
Mị Dương không hiểu tại sao Ba Lâm lại làm như vậy? Chẵng phải càng sớm càng tốt chẵng phải sẽ tốt hơn sao?
Sẽ không khỏi đau lòng, sẽ không khỏi thất vọng khi bị dấu giếm cũng sẽ không phải hụt hẫn như thế này.
Thế giới là nơi chứa nhiều thứ khiến ta vui buồn lẫn lộn, nhưng bản thân cô chỉ còn một mình chỉ còn có bạn bè.
Chỉ mong sau này được cưới người thương, việc nhà dạy con và chờ chồng về. Nhưng mọi thứ ở thực tại dường như vừa tát một cái đau điếng vào khuôn mặt cô.
Cảm thấy ông trời quá bất công, tự hỏi sao lại là bản thân, sao lại chọn bản thân để chất hết nỗi đau này đến nỗi đau khác.
"Tại sao....Tại sao lại...Là mình?!"
Trên tay là hồ sơ khám bệnh, từng bước nặng nề tiếng ra bên ngoài, đôi chút lại nhìn vào mấy đứa trẻ đang chạy, nô đùa trên hành lang.
Những đứa trẻ đỏ hỏn được bồng trên tay, những đứa mang bệnh được chăm sóc nhẹ nhàng...
Cảm giác như ông trời như đang trêu đùa cô vậy, như món đồ chơi ông lỡ tay làm rơi xuống thế gian.