Chương 5: 5. Phòng cuối nhà vệ sinh...
Hai người ngồi cạnh nhau tại bữa tiệc.
Diêu Mỹ Nhân có tiếng là xinh đẹp rồi, hôm nay còn đẹp hơn ngày thường nữa. Dù Phí Thiệu Dương không yêu vợ, nhưng đã là vợ anh, anh không muốn đàn ông khác nhìn vợ mình.
Thật buồn cười, anh ngoại tình, cô chấp nhận. Nhưng nếu cô có người đàn ông khác chắc anh nhảy dựng lên mất.
Khi cô vén tóc ra trước, Phí Thiệu Dương suýt cả phun rượu trong miệng ra ngoài. Lúc trên xe anh không để ý là váy của Diêu Mỹ Nhân hở cả một mảng lưng trắng nõn.
Anh đưa tay túm tóc cô thả ra sau, cô lại vén tóc ra trước.
- Lạnh đấy!
- Không lạnh.
- Cô cố tình khiêu gợi đàn ông đấy à?
- Có khiêu gợi cũng là việc của tôi, anh cứ thờ ơ như mọi khi, tôi sẽ biết ơn anh đấy. Đừng có đụng vào tóc tôi.
Phí Thiệu Dương nắm chặt tay tức tối, anh cởi áo vest của mình rồi bá đạo trùm lên vai cô.
Mọi người xung quanh thấy thế còn bông đùa vợ chồng cô lãng mạn. Vì giữ mặt mũi cho Phí Thiệu Dương nên Diêu Mỹ Nhân để nguyên áo của anh trên người mình, dù lòng cô cực kỳ không thoải mái. Cô còn nghĩ có khi nào áo này ám mùi của người phụ nữ khác không? Trương Như Ý chẳng hạn.
Diêu Mỹ Nhân ăn rất ít, mà nói chuyện kinh doanh và tài chính với khách mời nhiều hơn.
Trên bàn tiệc có nhiều món ngon nhưng cô chỉ ăn hai chiếc bánh cupcake. Phí Thiệu Dương đoán là cô giữ dáng. Trương Như Ý cũng ăn không nhiều vì sợ tăng cân. Anh còn nghĩ vợ mình thích cupcake, bởi nhìn ăn rất ngon.
Giờ anh mới phát hiện ra Diêu Mỹ Nhân cũng có lúc đáng yêu.
Cupcake thường có giấy bọc và trên cùng là kem bơ. Ít người chọn ăn món này ở tiệc, nhất là phụ nữ, vì xúc thìa thì khó, cầm ăn thì kem dễ lem miệng. Diêu Mỹ Nhân có cách ăn rất thông minh và độc đáo. Cô lột lớp vỏ bánh ra, rồi cắt một nửa bánh theo chiều ngang, sau đó úp lên phần kem. Thế là chiếc bánh trở nên giống bánh kẹp kem.
Anh vốn nghĩ cô sẽ cầm lên miệng và cắn như cách ăn bánh kẹp thông thường, nhưng cô lại đặt bánh trở lại đĩa, dùng dao cắt đôi theo chiều dọc, cuối cùng dùng nĩa chọc bánh và mỉm cười thưởng thức.
Vừa lịch sự, vừa không bị lem son hay dính kem lên môi.
Phí Thiệu Dương bất giác cười, Diêu Mỹ Nhân lúc này như đứa trẻ thích bánh ngọt, dễ thương lại láu cá.
Cô thấy anh nhìn mình thì chìa ra một chiếc cupcake rồi hỏi.
- Ăn không?
- Cũng được.
Thực ra Phí Thiệu Dương không thích ăn ngọt, mấy món bánh kẹo này lại càng không đụng tới. Trương Như Ý biết thế nên khi bên anh cũng không ăn những món này.
Anh nhận bánh cô đưa, bắt chước cách ăn của Diêu Mỹ Nhân và ăn hết hai cái bánh hai vị khác nhau.
Cô thấy thế cũng hơi cười. Bị anh bắt gặp, cô liền quay đầu đi chỗ khác cho bớt xấu hổ.
Diêu Mỹ Nhân khá nổi tiếng nên người mời rượu cô không ít. Cô hơi chuếnh choáng muốn đi rửa tay, khi nãy bóc vỏ bánh cupcake khiến tay cô hơi dính. Phí Thiệu Dương thấy mặt cô hơi đỏ, đoán cô đã say nên không yên tâm, liền đứng lên đi sát ngay sau.
- Anh vào đây làm gì? Đây là nhà vệ sinh nữ.
- Có ai đâu.
- Không có ai thì anh cũng không vào được.
- Vậy thì cô nhanh lên, tôi sợ cô say lại ngã ra đấy, người ta lại nói tôi không quan tâm vợ.
Cô bĩu môi, vừa rửa tay vừa mỉa mai.
- Anh nói thế người ta lại tưởng tôi được anh quan tâm chăm sóc lắm.
Phí Thiệu Dương nheo mắt nhìn dáng vẻ của vợ. Bình thường cô không mặc đồ ôm sát, nay bộ váy tôn lên đường cong rất bén, vòng ba tương đối tròn trịa, lại còn hở lưng nữa. Thật khiến người ta muốn "làm gì đó" mà.
Nãy anh cũng uống rượu, cả người đang bức bối lại còn bị Diêu Mỹ Nhân tra tấn thị giác cỡ này.
Cô lau khô tay rồi quay sang nhìn anh. Môi đỏ, da trắng, má hơi đỏ hồng xinh đẹp. Yết hầu Phí Thiệu Dương hơi xao động. Anh không kiềm chế được, đưa tay giữ eo cô áp sát vào người mình.
- Anh định làm gì?
Diêu Mỹ Nhân hơi hốt hoảng bởi hành động thân mật và ánh mắt mờ ám khác thường của đối phương.
Anh không nói không rằng, tay còn lại giữ gáy cô rồi khom người cúi xuống đặt một nụ hôn.
- Anh bị điên à.
Cô né tránh đẩy anh ra, nhưng anh vẫn giữ chặt eo cô không buông.
- Em là vợ tôi. Vợ chồng quấn quýt sao lại điên chứ.
Phí Thiệu Dương kéo cô vào phòng cuối cùng, còn nhanh nhẹn chốt cửa lại.
Bàn tay to lớn lần mò vào váy cô, hôn môi rồi hôn cổ. Diêu Mỹ Nhân muốn cởi giày táng cho Phí Thiệu Dương một cái thì anh bất ngờ nâng một bên đùi cô lên.
Cô phẫn nộ nhìn anh và hằn giọng cảnh cáo.
- Tên điên này....
Chưa nói hết câu thì nhà vệ sinh có người đi vào. Phí Thiệu Dương nhanh tay bịt miệng cô lại. Nếu bị phát hiện làm bậy ở đây chắc cô sẽ muối mặt mất.
Có nằm mơ Diêu Mỹ Nhân cũng không nghĩ có ngày vợ chồng cô lại quắn quéo với nhau ở một nơi khó đỡ như này. Không gian chật hẹp, bên ngoài có người, bên trong kìm nén.
Chết mất, cô từng ghê tởm Phí Thiệu Dương, nhưng sao giờ lại hưng phấn thở dốc dưới thân anh đến thế. Đúng là một pha tự vả mà.
Một điều mà Diêu Mỹ Nhân phải công nhận là tay chơi như Phí Thiệu Dương rất có kinh nghiệm và kĩ năng thuần thục thôi rồi. Ở đây mà anh vẫn cật lực hết mình và khiến cô mềm nhũn thì trên giường chắc sẽ oanh liệt lắm.
Thật tình, cái gì cũng có hai mặt. Con người có bản năng, bản năng thì có những thứ không cưỡng lại được.
Diêu Mỹ Nhân có tiếng là xinh đẹp rồi, hôm nay còn đẹp hơn ngày thường nữa. Dù Phí Thiệu Dương không yêu vợ, nhưng đã là vợ anh, anh không muốn đàn ông khác nhìn vợ mình.
Thật buồn cười, anh ngoại tình, cô chấp nhận. Nhưng nếu cô có người đàn ông khác chắc anh nhảy dựng lên mất.
Khi cô vén tóc ra trước, Phí Thiệu Dương suýt cả phun rượu trong miệng ra ngoài. Lúc trên xe anh không để ý là váy của Diêu Mỹ Nhân hở cả một mảng lưng trắng nõn.
Anh đưa tay túm tóc cô thả ra sau, cô lại vén tóc ra trước.
- Lạnh đấy!
- Không lạnh.
- Cô cố tình khiêu gợi đàn ông đấy à?
- Có khiêu gợi cũng là việc của tôi, anh cứ thờ ơ như mọi khi, tôi sẽ biết ơn anh đấy. Đừng có đụng vào tóc tôi.
Phí Thiệu Dương nắm chặt tay tức tối, anh cởi áo vest của mình rồi bá đạo trùm lên vai cô.
Mọi người xung quanh thấy thế còn bông đùa vợ chồng cô lãng mạn. Vì giữ mặt mũi cho Phí Thiệu Dương nên Diêu Mỹ Nhân để nguyên áo của anh trên người mình, dù lòng cô cực kỳ không thoải mái. Cô còn nghĩ có khi nào áo này ám mùi của người phụ nữ khác không? Trương Như Ý chẳng hạn.
Diêu Mỹ Nhân ăn rất ít, mà nói chuyện kinh doanh và tài chính với khách mời nhiều hơn.
Trên bàn tiệc có nhiều món ngon nhưng cô chỉ ăn hai chiếc bánh cupcake. Phí Thiệu Dương đoán là cô giữ dáng. Trương Như Ý cũng ăn không nhiều vì sợ tăng cân. Anh còn nghĩ vợ mình thích cupcake, bởi nhìn ăn rất ngon.
Giờ anh mới phát hiện ra Diêu Mỹ Nhân cũng có lúc đáng yêu.
Cupcake thường có giấy bọc và trên cùng là kem bơ. Ít người chọn ăn món này ở tiệc, nhất là phụ nữ, vì xúc thìa thì khó, cầm ăn thì kem dễ lem miệng. Diêu Mỹ Nhân có cách ăn rất thông minh và độc đáo. Cô lột lớp vỏ bánh ra, rồi cắt một nửa bánh theo chiều ngang, sau đó úp lên phần kem. Thế là chiếc bánh trở nên giống bánh kẹp kem.
Anh vốn nghĩ cô sẽ cầm lên miệng và cắn như cách ăn bánh kẹp thông thường, nhưng cô lại đặt bánh trở lại đĩa, dùng dao cắt đôi theo chiều dọc, cuối cùng dùng nĩa chọc bánh và mỉm cười thưởng thức.
Vừa lịch sự, vừa không bị lem son hay dính kem lên môi.
Phí Thiệu Dương bất giác cười, Diêu Mỹ Nhân lúc này như đứa trẻ thích bánh ngọt, dễ thương lại láu cá.
Cô thấy anh nhìn mình thì chìa ra một chiếc cupcake rồi hỏi.
- Ăn không?
- Cũng được.
Thực ra Phí Thiệu Dương không thích ăn ngọt, mấy món bánh kẹo này lại càng không đụng tới. Trương Như Ý biết thế nên khi bên anh cũng không ăn những món này.
Anh nhận bánh cô đưa, bắt chước cách ăn của Diêu Mỹ Nhân và ăn hết hai cái bánh hai vị khác nhau.
Cô thấy thế cũng hơi cười. Bị anh bắt gặp, cô liền quay đầu đi chỗ khác cho bớt xấu hổ.
Diêu Mỹ Nhân khá nổi tiếng nên người mời rượu cô không ít. Cô hơi chuếnh choáng muốn đi rửa tay, khi nãy bóc vỏ bánh cupcake khiến tay cô hơi dính. Phí Thiệu Dương thấy mặt cô hơi đỏ, đoán cô đã say nên không yên tâm, liền đứng lên đi sát ngay sau.
- Anh vào đây làm gì? Đây là nhà vệ sinh nữ.
- Có ai đâu.
- Không có ai thì anh cũng không vào được.
- Vậy thì cô nhanh lên, tôi sợ cô say lại ngã ra đấy, người ta lại nói tôi không quan tâm vợ.
Cô bĩu môi, vừa rửa tay vừa mỉa mai.
- Anh nói thế người ta lại tưởng tôi được anh quan tâm chăm sóc lắm.
Phí Thiệu Dương nheo mắt nhìn dáng vẻ của vợ. Bình thường cô không mặc đồ ôm sát, nay bộ váy tôn lên đường cong rất bén, vòng ba tương đối tròn trịa, lại còn hở lưng nữa. Thật khiến người ta muốn "làm gì đó" mà.
Nãy anh cũng uống rượu, cả người đang bức bối lại còn bị Diêu Mỹ Nhân tra tấn thị giác cỡ này.
Cô lau khô tay rồi quay sang nhìn anh. Môi đỏ, da trắng, má hơi đỏ hồng xinh đẹp. Yết hầu Phí Thiệu Dương hơi xao động. Anh không kiềm chế được, đưa tay giữ eo cô áp sát vào người mình.
- Anh định làm gì?
Diêu Mỹ Nhân hơi hốt hoảng bởi hành động thân mật và ánh mắt mờ ám khác thường của đối phương.
Anh không nói không rằng, tay còn lại giữ gáy cô rồi khom người cúi xuống đặt một nụ hôn.
- Anh bị điên à.
Cô né tránh đẩy anh ra, nhưng anh vẫn giữ chặt eo cô không buông.
- Em là vợ tôi. Vợ chồng quấn quýt sao lại điên chứ.
Phí Thiệu Dương kéo cô vào phòng cuối cùng, còn nhanh nhẹn chốt cửa lại.
Bàn tay to lớn lần mò vào váy cô, hôn môi rồi hôn cổ. Diêu Mỹ Nhân muốn cởi giày táng cho Phí Thiệu Dương một cái thì anh bất ngờ nâng một bên đùi cô lên.
Cô phẫn nộ nhìn anh và hằn giọng cảnh cáo.
- Tên điên này....
Chưa nói hết câu thì nhà vệ sinh có người đi vào. Phí Thiệu Dương nhanh tay bịt miệng cô lại. Nếu bị phát hiện làm bậy ở đây chắc cô sẽ muối mặt mất.
Có nằm mơ Diêu Mỹ Nhân cũng không nghĩ có ngày vợ chồng cô lại quắn quéo với nhau ở một nơi khó đỡ như này. Không gian chật hẹp, bên ngoài có người, bên trong kìm nén.
Chết mất, cô từng ghê tởm Phí Thiệu Dương, nhưng sao giờ lại hưng phấn thở dốc dưới thân anh đến thế. Đúng là một pha tự vả mà.
Một điều mà Diêu Mỹ Nhân phải công nhận là tay chơi như Phí Thiệu Dương rất có kinh nghiệm và kĩ năng thuần thục thôi rồi. Ở đây mà anh vẫn cật lực hết mình và khiến cô mềm nhũn thì trên giường chắc sẽ oanh liệt lắm.
Thật tình, cái gì cũng có hai mặt. Con người có bản năng, bản năng thì có những thứ không cưỡng lại được.