Chương 38: Thằn Lằn Lớn Ăn Giấm
Vật thí nghiệm của Ngải Khắc cuối cùng cũng được tìm được, đó là một con hồ ly trông rất xinh đẹp, màu sắc đỏ như lửa.Lúc Thiên Tình nhìn thấy con hồ ly này, còn cảm thấy nó rất đáng thương. Không ngờ lại bị Arthur nhìn thấy, đêm hôm đó thiếu chút nữa hồ ly đã bị hắn dùng đuôi quất chết. Nhưng cũng may buổi tối là Ngải Khắc trở về quan sát số liệu, lúc này mới nhặt được về cái mạng cho hồ ly.Biết được chuyện này, Thiên Tình thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh vào đầu Arthur, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu giảng đạo lý cho Arthur nghe.“Arthur, tình cảm của em đối với anh hoàn toàn không giống với con hồ ly kia, hiểu không? Em thích anh, còn con hồ ly kia, thì chỉ là cảm thấy nó đáng thương, cũng không có suy nghĩ gì khác.”“Tôi không thích em nhìn nó.”Sau khi nghe cô dạy bảo xong thì Arthur đến gần, ôm lấy eo Thiên Tình và nói với giọng rầu rĩ. Hắn không thích ánh mắt Thiên Tình nhìn người khác, cho dù đó là một con hồ ly không đáng bận tâm.Hơn nữa, ngày hôm qua hắn nhìn thấy được, Thiên Tình cảm thấy con hồ ly kia rất xinh đẹp. Điều này làm cho hắn có cảm giác nguy cơ, hắn liếc nhìn cái đuôi to màu đen như mực của mình, có chút uể oải.“Có phải em cảm thấy tôi rất khó coi không?”“Không có không có, Arthur của chúng ta đẹp như vậy, ai nói khó coi chứ?”Mắt thấy thằn lằn lớn để tâm đến những chuyện vụn vặt, Thiên Tình vội vàng xoay người ôm lấy hắn. Làm sao cô có thể nghĩ Arthur xấu được, rõ ràng là đẹp trai muốn chết đi được.“Em thích anh nhất, và chỉ thích mình anh.”Ghé sát vào tai Arthur, Thiên Tình thì thầm nói những lời âu yếm. Rất nhanh đôi tai Arthur liền ửng hồng và trở nên nóng hổi.Hắn thẹn thùng.Buông Thiên Tình ra, hắn liền trốn trên giường.Cuối cùng cũng dỗ được thằn lằn lớn.Liên tiếp mấy ngày liền Arthur vô cùng an phận, nhưng vào một đêm nọ. Arthur đột nhiên chạy ra ngoài, không biết đã nhặt được một con hồ ly đã chết ở đâu đó, sau đó hắn lột da làm thành một chiếc váy lông hồ ly tuyệt đẹp. Ngày hôm sau, hắn liền mặc chiếc váy này và lắc lư trước mặt Thiên Tình.Lúc này Thiên Tình mới nhận ra rằng sự ghen tị trong lòng thằn lằn cũng quá lớn rồi................................Máu cũng không thể chứng minh được gì, sau đó Ngải Khắc lại rút máu Arthur, thiếu chút nữa đã bị Arthur đánh cho một trận, sau khi Cừu Đức chạy vào, bị Arthur đánh đến gãy răng, tình hình vô cùng hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Thiên Tình đưa Arthur trở về phòng, lúc này toàn bộ phòng thí nghiệm mới tránh được sự phá hủy."Ngải Khắc, chúng ta nên dừng thí nghiệm này lại, hoặc là trực tiếp mang con thằn lằn này về cho các nhà tư bản xem. Như vậy chúng ta có thể sẽ được hỗ trợ nhiều hơn."Che miệng còn đang chảy máu của mình lại, vẻ mặt Cừu Đức u ám. Hắn ta không chịu nổi nơi này nữa, muốn trở về thành phố lớn càng nhanh càng tốt.Nhưng mà Ngải Khắc đỡ eo mình đứng dậy, anh ta lắc đầu và không tán thành với đề nghị của Cừu Đức."Tại sao! Dù sao bây giờ anh cũng không tìm được đầu mối gì, sao không quay trở về phòng thí nghiệm lúc trước, hơn hẳn một bậc."Đối với suy nghĩ ngây thơ của Cừu Đức, Ngải Khắc chỉ cười lạnh một tiếng: “Quay về phòng thí nghiệm lúc trước? Đám ngu xuẩn kia có thể làm ra thành tích gì? Chỉ là phế vật biết a dua nịnh nọt mà thôi. Tôi phải dùng thí nghiệm để chứng minh cho họ thấy rằng, một mình tôi còn giỏi hơn một đám người được gọi là nhà khoa học đứng đầu đó.”Cừu Đức đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, đối với người kiêu ngạo tự đại như Ngải Khắc, một ngày hắn ta cũng không muốn nhịn.“Đó là suy nghĩ của anh, nhưng tôi một chút cũng không muốn đi cùng anh, tạm biệt, nhà khoa học vĩ đại!”Nguy hiểm ập đến bất ngờ, Ngải Khắc còn chưa kịp phản ứng đã bị Cừu Đức xông lên, dùng mũi dao sắc bén đâm vào bụng anh ta, máu đỏ tươi nhanh chóng thấm vào áo sơ mi trắng.Ngẩng đầu, là khuôn mặt vặn vẹo của Cừu Đức.“Thí nghiệm chết tiệt, lão tử phải về thành phố lớn vui sướng đây!”