Chương 13
Công việc tiếp theo đã có thủ hạ của Bùi Chất nên đương nhiên Ninh Hồi không có chuyện gì, Bùi Chất nhảy từ trên mui xe xuống đất, lạnh giọng ra lệnh cho Tề Thương: "Mang về tra hỏi nghiêm ngặt."
Tề Thương chắp tay vâng lệnh, dẫn người thu dọn tàn cục, Bùi Chất dựa lưng vào xe ngựa nhàn nhã đánh giá Ninh Hồi đang chán ngán cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Ninh Hồi bị hắn nhìn đến mức cả người mất tự nhiên: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm taa mãi thế?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên lười nhác nói: "Vì cô đẹp đó."
Ninh Hồi: "..." Ta ha ha, cái mặt gấu của ngươi có đáng tin không?
"Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Xe ngựa của Ninh Hồi đã bị hỏng không thể chạy tiếp được nữa, nếu Bùi Chất đã lên tiếng thì cô cũng đành đi theo hắn. Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu thật sự bị dọa sợ, khuôn mặt trắng bệch không khác gì từ giấy Tuyên Thành, Ninh Hồi nhìn có chút đau lòng: "Không sao chứ?"
Thanh Đan lắc đầu: "Nô tì không sao ạ, thiếu phu nhân người ở bên ngoài có bị thương chỗ nào không?"
Ninh Hồi dang hai tay ra để nàng ấyxem xét kĩ càng: "Không có, ngươi xem, ta vẫn khỏe mạnh."
Trên người cô ngoại trừ dính chút bùn đất thì không thấy vết máu, trái tim lơ lửng của Thanh Đan và Thanh Miêu cuối cùng cũng vào chỗ, hai người thầm thở phào nhẹ nhõm. Các nàng là nô tì, không thể bảo vệ chủ còn không nói, lại còn khiến chủ tử che chắn ở phía trước đã là chuyện vô cùng không nên, nếu chủ tử còn bị thương ở đâu thì thật sự có thể chết để tạ tội rồi.
Ánh mặt trời ấm nóng chiếu xuống xua tan cái lạnh vì kinh sợ trên người, hai người nâng váy cho cô rồi cùng lên xe ngựa.
Bùi Chất là một người rất hưởng thụ, hắn bỏ công bỏ sức bò lên vị trí ngày hôm nay không phải vì vì muốn bản thân thoải mái một chút sao? Ăn, mặc, ở, đi lại muốn tốt thế nào là có thế ấy, trên chiếc bàn nhỏ làm từ gỗ tử đàn loại tốt nhất đặt hai đĩa bằng ngọc bích đựng bánh đậu xanh và bánh củ năng hai màu, tách sứ thanh ngọc được mở nghiêng một nửa nắp, lư hương hình thú mạ vàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng tạo cảm giác thoải mái dễ chịu.
Hắn ở bên trái, Ninh Hồi bèn ngồi xuống bên phải chiếc bàn nhỏ, cô vô cùng tự giác khiến Bùi Chất nhìn nhiều thêm một lát.
Ninh Hồi cảm thấy quái lạ vuốt mái tóc tán loạn của mình: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, tại sao hắn lại nhìn chằm chằm ta vậy?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên a một tiếng: "Vì cô đẹp đó."
Ninh Hồi: "... Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thanh Đan đã bình tĩnh lại, thấy cô vuốt tóc mãi thì vội nói: "Nô tì búi tóc lại cho người."
Các tiểu thư phu nhân khi ra ngoài đều luôn chuẩn bị đầy đủ, Thanh Đan gỡ trâm cài trên đầu cô xuống, cầm lược ngọc chải mái tóc dài cho ngay ngắn, vì vừa rồi bị kinh sợ nên cũng không còn bao nhiêu sức, động tác của nàng ấycực kì nhẹ nhàng chậm chạp làm cho Ninh Hồi hơi ngứa, cô cười khúc khích cầm đóa hoa tua đôi quét lên cổ tay Thanh Đan, Thanh Đan cũng cười khiến nỗi sợ trong lòng tan đi không ít.
Bùi Chất vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn không có hứng thú với chuyện búi tóc trang điểm, cũng không có ý định nhìn xem, chỉ là hắn đã quen một mình, trong xe đột nhiên có nhiều thêm vài người khiến hắn có chút không quen.
Hắn nhàm chán mở nắp tách trà ngọc thanh ngọc ra, nắp chạm vào miệng tách tạo tiếng vang thanh thúy.
Nữ nhi lấy mái tóc dài đen láy mềm mượt để kiêu ngạo, tóc bồng bềnh tựa mây là điều đáng mừng. Bùi Chất nhìn mái tóc dài suôn mượt của cô chảy qua kẽ tay của Thanh Đan, dường như còn mượt mà hơn cả loại lụa cao cấp nhất, đầu ngón tay hắn giật giật lại thả nắp tách trà về, lười nhác dựa vào thành xe.
Thanh Đan bị hắn nhìn cảm thấy vô cùng áp lực, khuỷu tay cũng run lên, động tác lại càng cẩn thận hơn.
Ninh Hồi nhíu mày: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, hắn lại đang ngó chừng taa."
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngáp một cái: "Vì cô..."
"Vì ta đẹp hả, ta biết rồi, ngươi cũng không cần lúc nào cũng khen ta đâu." Ninh Hồi chỉnh hoa vải, chặn lời nói chuẩn bị thốt ra của Thanh Thanh Thảo Nguyên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống gương mặt béo tròn của mình, vẻ mặt lạnh lùng vô tình: "Không, tôi muốn nói là vì trên mặt cô có đất."
Ninh Hồi mở to mắt: "Hả??" Có một con gấu không theo kịch bản cũng thật sự khiến người ta khó chịu.
Ninh Hồi lấy khăn lau mặt, quả nhiên không biết dính bùn đất từ đâu, cô cắn chặt răng, ôi, cuộc đời khúc khuỷu thật khiến người ta phát sầu.
Trong lúc Ninh Hồi khổ não thì Thanh Đan đã búi tóc xong, hoa trang trí đã bị bẩn có mang lên cũng không thích hợp, Thanh Đan cài cho cô một cây trâm có đóa hoa nhung nhỏ màu lam nhạt, nhìn cũng rất đẹp.
Ninh Hồi thích nhất là hoa hoa cỏ cỏ nên rất nhanh nụ cười lại xuất hiện trên mặt cô, Thanh Đan thấy cô vui thì bản thân cũng vui theo: "Còn một khoảng thời gian nữa mới đến, thiếu phu nhân có muốn ngủ thêm một lát không?"
Ninh Hồi lắc đầu: "Bây giờ ta không ngủ được." Màn vừa rồi khiến cô hưng phấn đến tận giờ, hơn nữa lúc nãy mơ thấy mình bị Thanh Thanh Thảo Nguyên đặt mông ngồi lên mà chết nên trong lòng hơi buồn bực, không buồn ngủ chút nào.
Thanh Đan nghe vậy cũng không khuyên thêm, nàng ấy ngồi song song với Thanh Miêu, im lặng rũ mi cụp mắt.
Trong xe ngựa yên tĩnh trở lại, Bùi Chất xoắn một khối bánh đậu xanh trong mảnh lụa trắng rồi cho vào trong tách thanh ngọc, lại nhàn nhã dùng thìa gỗ trong khay khuấy trà, ánh mắt hắn hờ hững đặt vào góc nào đó mà không đặt vào chiếc tách, một tay chống thái dương, thật đúng là bức tranh mỹ nhân nghỉ ngơi, nhưng mà...
Ninh Hồi khiếp sợ nhìn "hồ nhão" trong chiếc tách: "Chàng làm gì vậy??" Bánh đậu xanh ăn thế này à?
So với sự ngạc nhiên của cô, Bùi Chất chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái: "Nhàm chán thôi."
Ninh Hồi: "..." Trò tiêu khiển của kẻ có tiền thật "thú vị".
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, bây giờ nhìn hắn có giống bạn nhỏ chơi bùn không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên chậc chậc hai tiếng: "Bạn nhỏ giơ tay là có thể giết chết cô?"
Ninh Hồi cảm thấy gần đây Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi cáu kỉnh: "Chẳng có chút tế bào hài hước nào."
Thanh Thanh Thảo Nguyên khoe quầng thâm mắt của mình, cường điệu bản thân rất hài hước. Ninh Hồi mặc kệ nó, nghiêng người dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh ven đường.
Vì màn ám sát dọc đường kia, lộ trình một canh giờ phải mất thêm nửa canh giờ nữa, xe ngựa dừng trước cổng lớn của phủ Quốc Công, Ninh Hồi đứng dậy muốn đi xuống, nàng suy nghĩ một lát vẫn quay đầu lại nói cảm ơn hắn.
Bùi Chất nhìn cô, cười khẩy một tiếng rồi phớt lờ chẳng hề quan tâm tới. Ninh Hồi câm nín bước lên ghế xuống xe ngựa, thật sự cô không biết nói cái gì cho phải.
Đây cũng là lần đầu Bùi Chất nghe người khác nói cảm ơn mình, vừa cảm thấy mới lạ lại vừa châm chọc, hắn híp mắt lấy một viên thuốc từ lọ sứ trong tay áo ngậm vào miệng, không uống nước mà nuốt trực tiếp xuống họng.
"Đi gặp bệ hạ trước."
"Vâng ạ." Tề Thương vén màn xe lên nói với người đánh xe bên ngoài một tiếng rồi xoay về, Bùi Chất kêu hắn ngồi xuống: "Chuyện hôm nay ngươi thấy thế nào?"
"Không được tốt lắm, một khả năng là hướng về chúng ta nhưng bị thiếu phu nhân chặn, còn khả năng khác, vô cùng có khả năng là vốn hướng về thiếu phu nhân." Tề Thương đắn đo một lát: "Thuộc hạ vẫn nghiêng về tình huống phía sau." Bọn họ đã đến núi Thiên Diệp từ tối qua, vì chuyện liên quan đến Trấn Quốc Trưởng Công chúa nên mọi việc đều khá bí mật, rất ít người biết hành tung của họ.
Đôi mắt của Bùi Chất trở nên âm lãnh: "Chuyện lần trước điều tra thế nào rồi?"
Tề Thương bẩm báo: "Chuyện đó do Sở Hốt phụ trách, nàng ấy đã trình đặt trong thư phòng rồi ạ."
Bùi Chất gật đầu: "Thẩm vấn tên bắt được hôm nay cho tử tế vào."
Tề Thương nói vâng, hai người lại bàn chuyện liên quan đến Trấn Quốc trưởng công chúa và đại sứ của Nam La, xe ngựa dần tiến vào hoàng thành.
...
Bùi Hân về phủ sớm hơn Ninh Hồi nhiều, nàng ta bị Bùi Chu thị bắt ở lại chính viện, sau khi ăn cơm trưa xong thì lên giường nhỏ ngủ một giấc, khi thức dậy Quất Hạnh bẩm báo chuyện kia với nàng ta.
Bùi Hân còn hơi mơ màng do mới ngủ dậy: "Ngươi nói Ninh Hồi cùng về với Bùi Chất?"
Quất Hạnh gật đầu: "Nô tì tận mắt nhìn thấy thiếu phu nhân bước xuống xe của Thế tử." Đồ vật của Bùi Chất là những thứ độc nhất trong phủ, tất cả các chi phí của Hiển Quốc Công đều cũng thua xa, nàng ta tuyệt đối không nhìn nhầm.
Bùi Hân nhận lấy khăn ướt lau mặt: "Nói như vậy thì Bùi Chất đúng là đi am Thanh Thủy trên núi Thiên Diệp sao? Sáng nay ta không nhìn lầm."
"Bùi Chất cái gì?" Bùi Chu thị từ bên ngoài vào không vui nói: "Hân nhi, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đó là trưởng huynh của con. Nói chuyện không biết lớn nhỏ..."
Trong lòng Bùi Hân không cho là đúng nhưng ngoài mặt lại không dám chọc giận nương mình, nàng ta kéo tay bà nói cho có lệ: "Con biết rồi, con biết rồi, câu này không biết người đã nói bao nhiêu lần."
Bùi Chu thị chọc chọc vào trán nàng ta, trách mắng: "Nói nhiều như vậy cũng không thấy con ghi vào lòng."
Bùi Hân biết nương mình lại bắt đầu muốn giảng đạo nên ngoan ngoãn không hề phản bác, nàng vẫn hiểu đạo lý nhiều lời sai nhiều này. Nàng ta vô cùng ngoan ngoãn nên tuy dạy dỗ nhưng lòng Bùi Chu thị cũng đã mềm nhũn: "Sửa soạng xong chưa? Theo ta xem sổ sách mua bán đi."
Bùi Hân vừa nghe thấy hai chữ sổ sách đã cảm thấy đau đầu, lòng đầy buồn bực gật đầu: "Con biết rồi."
Mẹ con hai người cùng nhau ra ngoài, còn chưa đến nhà chính thì Đồng Chi hầu hạ bên người Bùi Chu thị đã vội vàng chạy tới, uốn gối nói: "Phu nhân, Quốc Công gia tới, kêu người nhanh chóng qua đó."
Bùi Chu thị vỗ vỗ tay nữ nhi: "Cùng đi đi."
Năm nay Hiển Quốc công đã ngoài 40, môi trên và môi dưới đều nuôi ria mép ngắn, dáng dấp của ông ta không tầm thường, hơn nữa người tuổi trung niên khí chất thay đổi mạnh, so với hai nhi tử thì ông ta mang lại cảm giác khác. Ông ta ngồi bên mép bàn tròn, đầu đội mão, trên người mặc áo khoác hoa chìm may từ gấm Tứ Xuyên, lúc Bùi Chu thị và Bùi Hân vào cửa thì ông ta đang bưng tách trà, mở nắp gạt nhẹ lá trà bồng bềnh trong tách.
"Phụ thân." Bùi Hân gọi ông ta một tiếng, Hiển Quốc công tùy ý gật đầu, mở miệng nói thẳng: "Ta và mẫu thân con có chuyện cần nói, con tự đi chơi đi."
Bùi Hân đã sớm quen với sự lạnh nhạt này nhưng vẫn không khỏi có hơi bực bội, không cam lòng đi ra ngoài. Bùi Hân vừa đi thì Bùi Chu thị cong môi, vân vê chuỗi ngọc lưu ly trong tay lên tiếng: "Lão gia hiếm khi tới chính viện của thiếp thân, không có chuyện không đến điện tam bảo, nói đi, chuyện gì?"
Tề Thương chắp tay vâng lệnh, dẫn người thu dọn tàn cục, Bùi Chất dựa lưng vào xe ngựa nhàn nhã đánh giá Ninh Hồi đang chán ngán cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Ninh Hồi bị hắn nhìn đến mức cả người mất tự nhiên: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm taa mãi thế?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên lười nhác nói: "Vì cô đẹp đó."
Ninh Hồi: "..." Ta ha ha, cái mặt gấu của ngươi có đáng tin không?
"Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Xe ngựa của Ninh Hồi đã bị hỏng không thể chạy tiếp được nữa, nếu Bùi Chất đã lên tiếng thì cô cũng đành đi theo hắn. Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu thật sự bị dọa sợ, khuôn mặt trắng bệch không khác gì từ giấy Tuyên Thành, Ninh Hồi nhìn có chút đau lòng: "Không sao chứ?"
Thanh Đan lắc đầu: "Nô tì không sao ạ, thiếu phu nhân người ở bên ngoài có bị thương chỗ nào không?"
Ninh Hồi dang hai tay ra để nàng ấyxem xét kĩ càng: "Không có, ngươi xem, ta vẫn khỏe mạnh."
Trên người cô ngoại trừ dính chút bùn đất thì không thấy vết máu, trái tim lơ lửng của Thanh Đan và Thanh Miêu cuối cùng cũng vào chỗ, hai người thầm thở phào nhẹ nhõm. Các nàng là nô tì, không thể bảo vệ chủ còn không nói, lại còn khiến chủ tử che chắn ở phía trước đã là chuyện vô cùng không nên, nếu chủ tử còn bị thương ở đâu thì thật sự có thể chết để tạ tội rồi.
Ánh mặt trời ấm nóng chiếu xuống xua tan cái lạnh vì kinh sợ trên người, hai người nâng váy cho cô rồi cùng lên xe ngựa.
Bùi Chất là một người rất hưởng thụ, hắn bỏ công bỏ sức bò lên vị trí ngày hôm nay không phải vì vì muốn bản thân thoải mái một chút sao? Ăn, mặc, ở, đi lại muốn tốt thế nào là có thế ấy, trên chiếc bàn nhỏ làm từ gỗ tử đàn loại tốt nhất đặt hai đĩa bằng ngọc bích đựng bánh đậu xanh và bánh củ năng hai màu, tách sứ thanh ngọc được mở nghiêng một nửa nắp, lư hương hình thú mạ vàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng tạo cảm giác thoải mái dễ chịu.
Hắn ở bên trái, Ninh Hồi bèn ngồi xuống bên phải chiếc bàn nhỏ, cô vô cùng tự giác khiến Bùi Chất nhìn nhiều thêm một lát.
Ninh Hồi cảm thấy quái lạ vuốt mái tóc tán loạn của mình: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, tại sao hắn lại nhìn chằm chằm ta vậy?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên a một tiếng: "Vì cô đẹp đó."
Ninh Hồi: "... Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thanh Đan đã bình tĩnh lại, thấy cô vuốt tóc mãi thì vội nói: "Nô tì búi tóc lại cho người."
Các tiểu thư phu nhân khi ra ngoài đều luôn chuẩn bị đầy đủ, Thanh Đan gỡ trâm cài trên đầu cô xuống, cầm lược ngọc chải mái tóc dài cho ngay ngắn, vì vừa rồi bị kinh sợ nên cũng không còn bao nhiêu sức, động tác của nàng ấycực kì nhẹ nhàng chậm chạp làm cho Ninh Hồi hơi ngứa, cô cười khúc khích cầm đóa hoa tua đôi quét lên cổ tay Thanh Đan, Thanh Đan cũng cười khiến nỗi sợ trong lòng tan đi không ít.
Bùi Chất vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn không có hứng thú với chuyện búi tóc trang điểm, cũng không có ý định nhìn xem, chỉ là hắn đã quen một mình, trong xe đột nhiên có nhiều thêm vài người khiến hắn có chút không quen.
Hắn nhàm chán mở nắp tách trà ngọc thanh ngọc ra, nắp chạm vào miệng tách tạo tiếng vang thanh thúy.
Nữ nhi lấy mái tóc dài đen láy mềm mượt để kiêu ngạo, tóc bồng bềnh tựa mây là điều đáng mừng. Bùi Chất nhìn mái tóc dài suôn mượt của cô chảy qua kẽ tay của Thanh Đan, dường như còn mượt mà hơn cả loại lụa cao cấp nhất, đầu ngón tay hắn giật giật lại thả nắp tách trà về, lười nhác dựa vào thành xe.
Thanh Đan bị hắn nhìn cảm thấy vô cùng áp lực, khuỷu tay cũng run lên, động tác lại càng cẩn thận hơn.
Ninh Hồi nhíu mày: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, hắn lại đang ngó chừng taa."
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngáp một cái: "Vì cô..."
"Vì ta đẹp hả, ta biết rồi, ngươi cũng không cần lúc nào cũng khen ta đâu." Ninh Hồi chỉnh hoa vải, chặn lời nói chuẩn bị thốt ra của Thanh Thanh Thảo Nguyên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống gương mặt béo tròn của mình, vẻ mặt lạnh lùng vô tình: "Không, tôi muốn nói là vì trên mặt cô có đất."
Ninh Hồi mở to mắt: "Hả??" Có một con gấu không theo kịch bản cũng thật sự khiến người ta khó chịu.
Ninh Hồi lấy khăn lau mặt, quả nhiên không biết dính bùn đất từ đâu, cô cắn chặt răng, ôi, cuộc đời khúc khuỷu thật khiến người ta phát sầu.
Trong lúc Ninh Hồi khổ não thì Thanh Đan đã búi tóc xong, hoa trang trí đã bị bẩn có mang lên cũng không thích hợp, Thanh Đan cài cho cô một cây trâm có đóa hoa nhung nhỏ màu lam nhạt, nhìn cũng rất đẹp.
Ninh Hồi thích nhất là hoa hoa cỏ cỏ nên rất nhanh nụ cười lại xuất hiện trên mặt cô, Thanh Đan thấy cô vui thì bản thân cũng vui theo: "Còn một khoảng thời gian nữa mới đến, thiếu phu nhân có muốn ngủ thêm một lát không?"
Ninh Hồi lắc đầu: "Bây giờ ta không ngủ được." Màn vừa rồi khiến cô hưng phấn đến tận giờ, hơn nữa lúc nãy mơ thấy mình bị Thanh Thanh Thảo Nguyên đặt mông ngồi lên mà chết nên trong lòng hơi buồn bực, không buồn ngủ chút nào.
Thanh Đan nghe vậy cũng không khuyên thêm, nàng ấy ngồi song song với Thanh Miêu, im lặng rũ mi cụp mắt.
Trong xe ngựa yên tĩnh trở lại, Bùi Chất xoắn một khối bánh đậu xanh trong mảnh lụa trắng rồi cho vào trong tách thanh ngọc, lại nhàn nhã dùng thìa gỗ trong khay khuấy trà, ánh mắt hắn hờ hững đặt vào góc nào đó mà không đặt vào chiếc tách, một tay chống thái dương, thật đúng là bức tranh mỹ nhân nghỉ ngơi, nhưng mà...
Ninh Hồi khiếp sợ nhìn "hồ nhão" trong chiếc tách: "Chàng làm gì vậy??" Bánh đậu xanh ăn thế này à?
So với sự ngạc nhiên của cô, Bùi Chất chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái: "Nhàm chán thôi."
Ninh Hồi: "..." Trò tiêu khiển của kẻ có tiền thật "thú vị".
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, bây giờ nhìn hắn có giống bạn nhỏ chơi bùn không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên chậc chậc hai tiếng: "Bạn nhỏ giơ tay là có thể giết chết cô?"
Ninh Hồi cảm thấy gần đây Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi cáu kỉnh: "Chẳng có chút tế bào hài hước nào."
Thanh Thanh Thảo Nguyên khoe quầng thâm mắt của mình, cường điệu bản thân rất hài hước. Ninh Hồi mặc kệ nó, nghiêng người dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh ven đường.
Vì màn ám sát dọc đường kia, lộ trình một canh giờ phải mất thêm nửa canh giờ nữa, xe ngựa dừng trước cổng lớn của phủ Quốc Công, Ninh Hồi đứng dậy muốn đi xuống, nàng suy nghĩ một lát vẫn quay đầu lại nói cảm ơn hắn.
Bùi Chất nhìn cô, cười khẩy một tiếng rồi phớt lờ chẳng hề quan tâm tới. Ninh Hồi câm nín bước lên ghế xuống xe ngựa, thật sự cô không biết nói cái gì cho phải.
Đây cũng là lần đầu Bùi Chất nghe người khác nói cảm ơn mình, vừa cảm thấy mới lạ lại vừa châm chọc, hắn híp mắt lấy một viên thuốc từ lọ sứ trong tay áo ngậm vào miệng, không uống nước mà nuốt trực tiếp xuống họng.
"Đi gặp bệ hạ trước."
"Vâng ạ." Tề Thương vén màn xe lên nói với người đánh xe bên ngoài một tiếng rồi xoay về, Bùi Chất kêu hắn ngồi xuống: "Chuyện hôm nay ngươi thấy thế nào?"
"Không được tốt lắm, một khả năng là hướng về chúng ta nhưng bị thiếu phu nhân chặn, còn khả năng khác, vô cùng có khả năng là vốn hướng về thiếu phu nhân." Tề Thương đắn đo một lát: "Thuộc hạ vẫn nghiêng về tình huống phía sau." Bọn họ đã đến núi Thiên Diệp từ tối qua, vì chuyện liên quan đến Trấn Quốc Trưởng Công chúa nên mọi việc đều khá bí mật, rất ít người biết hành tung của họ.
Đôi mắt của Bùi Chất trở nên âm lãnh: "Chuyện lần trước điều tra thế nào rồi?"
Tề Thương bẩm báo: "Chuyện đó do Sở Hốt phụ trách, nàng ấy đã trình đặt trong thư phòng rồi ạ."
Bùi Chất gật đầu: "Thẩm vấn tên bắt được hôm nay cho tử tế vào."
Tề Thương nói vâng, hai người lại bàn chuyện liên quan đến Trấn Quốc trưởng công chúa và đại sứ của Nam La, xe ngựa dần tiến vào hoàng thành.
...
Bùi Hân về phủ sớm hơn Ninh Hồi nhiều, nàng ta bị Bùi Chu thị bắt ở lại chính viện, sau khi ăn cơm trưa xong thì lên giường nhỏ ngủ một giấc, khi thức dậy Quất Hạnh bẩm báo chuyện kia với nàng ta.
Bùi Hân còn hơi mơ màng do mới ngủ dậy: "Ngươi nói Ninh Hồi cùng về với Bùi Chất?"
Quất Hạnh gật đầu: "Nô tì tận mắt nhìn thấy thiếu phu nhân bước xuống xe của Thế tử." Đồ vật của Bùi Chất là những thứ độc nhất trong phủ, tất cả các chi phí của Hiển Quốc Công đều cũng thua xa, nàng ta tuyệt đối không nhìn nhầm.
Bùi Hân nhận lấy khăn ướt lau mặt: "Nói như vậy thì Bùi Chất đúng là đi am Thanh Thủy trên núi Thiên Diệp sao? Sáng nay ta không nhìn lầm."
"Bùi Chất cái gì?" Bùi Chu thị từ bên ngoài vào không vui nói: "Hân nhi, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đó là trưởng huynh của con. Nói chuyện không biết lớn nhỏ..."
Trong lòng Bùi Hân không cho là đúng nhưng ngoài mặt lại không dám chọc giận nương mình, nàng ta kéo tay bà nói cho có lệ: "Con biết rồi, con biết rồi, câu này không biết người đã nói bao nhiêu lần."
Bùi Chu thị chọc chọc vào trán nàng ta, trách mắng: "Nói nhiều như vậy cũng không thấy con ghi vào lòng."
Bùi Hân biết nương mình lại bắt đầu muốn giảng đạo nên ngoan ngoãn không hề phản bác, nàng vẫn hiểu đạo lý nhiều lời sai nhiều này. Nàng ta vô cùng ngoan ngoãn nên tuy dạy dỗ nhưng lòng Bùi Chu thị cũng đã mềm nhũn: "Sửa soạng xong chưa? Theo ta xem sổ sách mua bán đi."
Bùi Hân vừa nghe thấy hai chữ sổ sách đã cảm thấy đau đầu, lòng đầy buồn bực gật đầu: "Con biết rồi."
Mẹ con hai người cùng nhau ra ngoài, còn chưa đến nhà chính thì Đồng Chi hầu hạ bên người Bùi Chu thị đã vội vàng chạy tới, uốn gối nói: "Phu nhân, Quốc Công gia tới, kêu người nhanh chóng qua đó."
Bùi Chu thị vỗ vỗ tay nữ nhi: "Cùng đi đi."
Năm nay Hiển Quốc công đã ngoài 40, môi trên và môi dưới đều nuôi ria mép ngắn, dáng dấp của ông ta không tầm thường, hơn nữa người tuổi trung niên khí chất thay đổi mạnh, so với hai nhi tử thì ông ta mang lại cảm giác khác. Ông ta ngồi bên mép bàn tròn, đầu đội mão, trên người mặc áo khoác hoa chìm may từ gấm Tứ Xuyên, lúc Bùi Chu thị và Bùi Hân vào cửa thì ông ta đang bưng tách trà, mở nắp gạt nhẹ lá trà bồng bềnh trong tách.
"Phụ thân." Bùi Hân gọi ông ta một tiếng, Hiển Quốc công tùy ý gật đầu, mở miệng nói thẳng: "Ta và mẫu thân con có chuyện cần nói, con tự đi chơi đi."
Bùi Hân đã sớm quen với sự lạnh nhạt này nhưng vẫn không khỏi có hơi bực bội, không cam lòng đi ra ngoài. Bùi Hân vừa đi thì Bùi Chu thị cong môi, vân vê chuỗi ngọc lưu ly trong tay lên tiếng: "Lão gia hiếm khi tới chính viện của thiếp thân, không có chuyện không đến điện tam bảo, nói đi, chuyện gì?"