Chương 32
– Nhìn nhầm thôi… tóc còn xanh lắm!
Âm giọng trầm ấm của anh mơn man bên tai tôi, đôi môi anh tìm đến gò má tôi mơn trớn. Cơ thể tôi vô lực mềm nhũn trong lòng anh nhưng lý trí vẫn đang giằng co dữ dội. Khi bàn tay hư hỏng chuyển dần từ eo tôi lên nơi mềm mại vun đầy bên trên xoa nắn, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê man lập tức hất anh ra vùng dậy, trái tim đập thình thình như vừa chạy nước rút. Cả khuôn mặt nóng bừng một màu hồng rực, hai mắt rơm rớm tôi nói nhanh:
– Anh tắm đi rồi ăn cơm, muộn bây giờ!
Không chờ câu trả lời từ anh, tôi chạy vụt vào bếp, đứng đó thở. Nguy hiểm… quá sức nguy hiểm! Tôi đã đánh giá sai vấn đề. Hoàng Duy là con cáo già, chỉ cần tôi không chống cự là sẽ xong đời dưới tay anh. Tôi chẳng cần phải làm gì cả anh đã muốn chiếm hữu tôi rồi, chỉ là… tôi muốn chiếm giữ trái tim anh, không phải làm con thỏ non cho con cáo như anh nuốt sống!
Suốt bữa cơm tối tôi cố gắng lạnh lùng tránh ánh mắt anh, thế nhưng dường như đáy mắt người ngồi đối diện tôi đang bừng sáng. Đưa bát cơm cho anh xới thêm, tôi lừ mắt:
– Anh mà còn giở thói dê xồm ra với tôi lần nữa thì cứ xác định đi!
Hoàng Duy tỉnh bơ như không đặt bát cơm vừa xới vào tay tôi, nhìn cái mặt đểu giả ghét ơi là ghét!
– Cô quên tôi là đàn ông à? Có ông nào mời mà không xơi hả?
Tôi cứng đơ như tượng sáp bị câu nói của anh làm cho vỡ vụn, mặt mũi vừa đỏ vừa tái tôi quát lên:
– Ai… ai mời anh hả? Anh ăn nhầm thuốc gì không thế?
Hoàng Duy mím môi cười, điềm nhiên đưa miếng cơm vào miệng. Tôi nín cơn giận dữ, cắn răng vào môi, ánh mắt hình viên đạn chiếu vào anh nhưng trong lòng thì nhục không để đâu cho hết. Anh phát hiện ra tôi cố tình quyến rũ anh, đúng là cái đồ… tinh hơn cả cún! Được, đêm nay tôi sẽ chống mắt lên để đẩy anh khỏi người, cho anh hết cái thói thích ôm ấp người khác đi!
Cuối cùng cũng đến lúc tôi bình yên được anh đưa đến trại trẻ mồ côi theo kế hoạch. Trên xe tôi không thèm nói câu nào, không muốn anh cho là tôi cố tình câu dẫn anh thêm một phút giây nào nữa! Người bên cạnh tủm tỉm lái xe, còn bật một bài hát giáng sinh vui tai như hòa cùng không khí nhộn nhịp trên đường phố. Tối nay… là lần đầu tiên tôi với anh đi chơi… Chẳng phải tôi muốn anh yêu tôi, muốn anh là của tôi sao? Vậy mà cuối cùng tôi lại trở về thế tiến thoái lưỡng nan như mọi lúc.
Hoàng Duy đánh lái vô lăng, cất tiếng hỏi tôi một câu phá tan sự yên lặng:
– Có nên mua gì cho bọn trẻ không?
Tôi lắc đầu:
– Quà chúng tôi đã chuẩn bị cho bọn trẻ từ trước rồi, giờ mình đến nhanh kẻo muộn thôi. À… hay anh đóng giả ông già Noel cho chúng nó vui nhỉ?
Tôi nảy ra một ý rồi chợt ngưng lại. Bảo ai chứ lại bảo Trần Hoàng Duy diễn kịch mua vui cho bọn trẻ con, tôi đúng là điên rồi!
– Cũng được.
Tôi ngỡ ngàng, nhất thời trái tim đập rộn, vừa vui lại vừa ngạc nhiên liền nói:
– Anh đồng ý sao? Vậy tuyệt quá! Thế chúng ta rẽ vào hàng đồ chơi phía kia mua một bộ ông già Noel để anh mặc lên người nhé!
Hoàng Duy không phản đối, tôi vui vẻ, hai mắt sáng lên chỉ trỏ:
– Hàng đó ở góc cây bàng kia! Hôm trước tôi cũng mua ít đồ cho bọn trẻ con ở đấy!
Anh gật đầu, dừng xe trước cửa hàng đồ chơi tôi nói. Mấy bộ đồ ông già Noel đều chật so với anh, nhưng dù sao có còn hơn không, thế nên đành để anh mặc cái quần ống chỉ dài quá đầu gối, còn tay áo thì như áo lửng. Hàm râu trắng anh đeo vào mặt cùng chiếc mũ cho hợp bộ làm tôi ôm bụng cười, cười chảy cả nước mắt trước hình ảnh ngộ nghĩnh mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
– Cười đủ chưa thế? Có thích làm bà già Noel luôn thể không hả?
Hoàng Duy lừ tôi một cái, mặc nguyên bộ đồ đỏ chói trở lại xe hơi. Tôi cố gắng nín cười bước theo anh, nói bên tai:
– Các cô tổ chức đơn giản cho bọn trẻ còn đi ngủ sớm, không cần chờ chúng nó ngủ rồi ông già Noel mới để quà ở đầu giường như truyền thống. Anh chỉ cần xuất hiện, cầm quà phát cho từng đứa là vui lắm lắm rồi. Tôi sẽ nhắn các cô ở đó tập hợp quà lại để đưa vào tay anh từ cửa nhá!
– Ừm.
Hoàng Duy đồng tình, tôi mím môi cười nhắn cho chị Tình, chị quản lý trẻ nhất ở đó, cũng là người đứng ra tổ chức giáng sinh nho nhỏ mang lại niềm vui cho bọn trẻ con.
“Chị Tình, tối nay có một anh đóng vai ông già Noel đến tặng quà cho bọn trẻ nhé!”
Chị ấy nhanh chóng nhắn lại một tin:
“Vậy thì hay quá, chị cũng muốn có mà không ai phù hợp ở trại trẻ cả.”
Trại trẻ mồ côi Hoa Hồng có năm người phụ nữ chăm sóc quản lý bọn trẻ, thỉnh thoảng có đoàn tài trợ đến, ngoài ra có mấy cô gái trẻ như Khánh Ngân với tôi hay vào, thành ra ý đồ “ông già Noel” đành bỏ đi trong kế hoạch.
Âm giọng trầm ấm của anh mơn man bên tai tôi, đôi môi anh tìm đến gò má tôi mơn trớn. Cơ thể tôi vô lực mềm nhũn trong lòng anh nhưng lý trí vẫn đang giằng co dữ dội. Khi bàn tay hư hỏng chuyển dần từ eo tôi lên nơi mềm mại vun đầy bên trên xoa nắn, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê man lập tức hất anh ra vùng dậy, trái tim đập thình thình như vừa chạy nước rút. Cả khuôn mặt nóng bừng một màu hồng rực, hai mắt rơm rớm tôi nói nhanh:
– Anh tắm đi rồi ăn cơm, muộn bây giờ!
Không chờ câu trả lời từ anh, tôi chạy vụt vào bếp, đứng đó thở. Nguy hiểm… quá sức nguy hiểm! Tôi đã đánh giá sai vấn đề. Hoàng Duy là con cáo già, chỉ cần tôi không chống cự là sẽ xong đời dưới tay anh. Tôi chẳng cần phải làm gì cả anh đã muốn chiếm hữu tôi rồi, chỉ là… tôi muốn chiếm giữ trái tim anh, không phải làm con thỏ non cho con cáo như anh nuốt sống!
Suốt bữa cơm tối tôi cố gắng lạnh lùng tránh ánh mắt anh, thế nhưng dường như đáy mắt người ngồi đối diện tôi đang bừng sáng. Đưa bát cơm cho anh xới thêm, tôi lừ mắt:
– Anh mà còn giở thói dê xồm ra với tôi lần nữa thì cứ xác định đi!
Hoàng Duy tỉnh bơ như không đặt bát cơm vừa xới vào tay tôi, nhìn cái mặt đểu giả ghét ơi là ghét!
– Cô quên tôi là đàn ông à? Có ông nào mời mà không xơi hả?
Tôi cứng đơ như tượng sáp bị câu nói của anh làm cho vỡ vụn, mặt mũi vừa đỏ vừa tái tôi quát lên:
– Ai… ai mời anh hả? Anh ăn nhầm thuốc gì không thế?
Hoàng Duy mím môi cười, điềm nhiên đưa miếng cơm vào miệng. Tôi nín cơn giận dữ, cắn răng vào môi, ánh mắt hình viên đạn chiếu vào anh nhưng trong lòng thì nhục không để đâu cho hết. Anh phát hiện ra tôi cố tình quyến rũ anh, đúng là cái đồ… tinh hơn cả cún! Được, đêm nay tôi sẽ chống mắt lên để đẩy anh khỏi người, cho anh hết cái thói thích ôm ấp người khác đi!
Cuối cùng cũng đến lúc tôi bình yên được anh đưa đến trại trẻ mồ côi theo kế hoạch. Trên xe tôi không thèm nói câu nào, không muốn anh cho là tôi cố tình câu dẫn anh thêm một phút giây nào nữa! Người bên cạnh tủm tỉm lái xe, còn bật một bài hát giáng sinh vui tai như hòa cùng không khí nhộn nhịp trên đường phố. Tối nay… là lần đầu tiên tôi với anh đi chơi… Chẳng phải tôi muốn anh yêu tôi, muốn anh là của tôi sao? Vậy mà cuối cùng tôi lại trở về thế tiến thoái lưỡng nan như mọi lúc.
Hoàng Duy đánh lái vô lăng, cất tiếng hỏi tôi một câu phá tan sự yên lặng:
– Có nên mua gì cho bọn trẻ không?
Tôi lắc đầu:
– Quà chúng tôi đã chuẩn bị cho bọn trẻ từ trước rồi, giờ mình đến nhanh kẻo muộn thôi. À… hay anh đóng giả ông già Noel cho chúng nó vui nhỉ?
Tôi nảy ra một ý rồi chợt ngưng lại. Bảo ai chứ lại bảo Trần Hoàng Duy diễn kịch mua vui cho bọn trẻ con, tôi đúng là điên rồi!
– Cũng được.
Tôi ngỡ ngàng, nhất thời trái tim đập rộn, vừa vui lại vừa ngạc nhiên liền nói:
– Anh đồng ý sao? Vậy tuyệt quá! Thế chúng ta rẽ vào hàng đồ chơi phía kia mua một bộ ông già Noel để anh mặc lên người nhé!
Hoàng Duy không phản đối, tôi vui vẻ, hai mắt sáng lên chỉ trỏ:
– Hàng đó ở góc cây bàng kia! Hôm trước tôi cũng mua ít đồ cho bọn trẻ con ở đấy!
Anh gật đầu, dừng xe trước cửa hàng đồ chơi tôi nói. Mấy bộ đồ ông già Noel đều chật so với anh, nhưng dù sao có còn hơn không, thế nên đành để anh mặc cái quần ống chỉ dài quá đầu gối, còn tay áo thì như áo lửng. Hàm râu trắng anh đeo vào mặt cùng chiếc mũ cho hợp bộ làm tôi ôm bụng cười, cười chảy cả nước mắt trước hình ảnh ngộ nghĩnh mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
– Cười đủ chưa thế? Có thích làm bà già Noel luôn thể không hả?
Hoàng Duy lừ tôi một cái, mặc nguyên bộ đồ đỏ chói trở lại xe hơi. Tôi cố gắng nín cười bước theo anh, nói bên tai:
– Các cô tổ chức đơn giản cho bọn trẻ còn đi ngủ sớm, không cần chờ chúng nó ngủ rồi ông già Noel mới để quà ở đầu giường như truyền thống. Anh chỉ cần xuất hiện, cầm quà phát cho từng đứa là vui lắm lắm rồi. Tôi sẽ nhắn các cô ở đó tập hợp quà lại để đưa vào tay anh từ cửa nhá!
– Ừm.
Hoàng Duy đồng tình, tôi mím môi cười nhắn cho chị Tình, chị quản lý trẻ nhất ở đó, cũng là người đứng ra tổ chức giáng sinh nho nhỏ mang lại niềm vui cho bọn trẻ con.
“Chị Tình, tối nay có một anh đóng vai ông già Noel đến tặng quà cho bọn trẻ nhé!”
Chị ấy nhanh chóng nhắn lại một tin:
“Vậy thì hay quá, chị cũng muốn có mà không ai phù hợp ở trại trẻ cả.”
Trại trẻ mồ côi Hoa Hồng có năm người phụ nữ chăm sóc quản lý bọn trẻ, thỉnh thoảng có đoàn tài trợ đến, ngoài ra có mấy cô gái trẻ như Khánh Ngân với tôi hay vào, thành ra ý đồ “ông già Noel” đành bỏ đi trong kế hoạch.