Chương 33
Khi tôi cùng Hoàng Duy bước vào tiền sảnh trại trẻ mồ côi Hoa Hồng, Khánh Ngân xách bọc quà từ phía sau bước lại, miệng gọi to:
– Anh Kiên, chị Vân, hai người đến rồi à?
Hoàng Duy khựng lại, hàng mày rậm cau chặt, sắc mặt dần chuyển màu. Tôi có chút bực bội khi Khánh Ngân gọi nhầm. Con bé nghĩ Mạnh Kiên đi cùng tôi chứ không phải Hoàng Duy, cũng có nghĩa là… mẹ tôi chưa nói gì với nó sao? Tôi đã nghĩ mẹ nói với ba và cả Khánh Ngân ngay từ hôm ấy.
Tôi xoay người lại, mỉm cười nhìn con bé, lúng túng chữa lời:
– Ngân, chị đi cùng… anh Duy.
Khánh Ngân tỏ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó con bé lạnh nhạt nhìn Hoàng Duy mát mẻ đáp:
– Vậy ạ, em cứ tưởng chị đi cùng anh Kiên cơ. Lúc chị Tình nói em đã đoán ngay anh Kiên, hóa ra lại chẳng phải anh ấy, tiếc thật đấy!
Tôi áy náy nhìn sắc mặt đen kịt lại của Hoàng Duy, nhẹ giọng hỏi em gái:
– Ngân… mẹ chưa nói gì với em à?
– Mẹ nói gì hả chị?
– Chuyện chị với anh Duy… về với nhau…
– Mẹ chẳng nói gì cả.
Vậy đúng là mẹ tôi chưa nói gì về chuyện của tôi và Hoàng Duy với cả nhà. Có lẽ mẹ muốn tôi yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi nói gì thì nói. Thế nên thái độ Khánh Ngân cũng là dễ hiểu. Lúc này con bé tỏ vẻ khó chịu, nó đưa túi nilon to bên trong có nhiều hộp quà nhỏ nhiều màu sắc vào tay tôi, chẳng thèm nói gì. Hoàng Duy cũng lạnh lùng đỡ túi quà từ tay tôi chuẩn bị làm công việc “được giao”, không nói một lời, toàn thân toát ra hơi lạnh như băng.
Cả ba chúng tôi cùng tiến vào phòng khách ấm áp sáng đèn của tòa nhà chính trung tâm Hoa Hồng, nơi nuôi dưỡng mười tám trẻ mồ côi từ một tuổi đến bảy tuổi. Các bé thấy “ông già Noel” liền ùa ra, các cô bảo xếp thành hàng ngang mới chịu nghe lời, mặt mũi bé nào cũng đỏ hồng háo hức. Bé Thảo Nhi thấy tôi một cái liền chạy hẳn về tôi, vươn bàn tay bé xíu ôm chầm lấy chân. Bé chẳng thèm quan tâm ông già Noel cùng món quà mà “ông” đang phát cho các bạn, miệng nhỏ chiêm chiếp gọi:
– Mẹ… mẹ Vân… mẹ bế con!
Tôi mỉm cười giơ tay bế Thảo Nhi vào lòng, không để ý đến Hoàng Duy còn đang bận rộn phát quà. Trên mỗi hộp quà có ghi rõ tên nên anh còn gọi tên từng bé mới đưa. Khánh Ngân vui vẻ trở lại, giúp bọn trẻ bóc món quà được nhận. Mấy cô giáo trẻ cũng tươi cười sắp xếp mọi thứ. Bầu không khí vui tươi náo nức rộn vang, nhìn những khuôn mặt ngây thơ sáng bừng, tôi mỉm cười hài lòng. Bé Thảo Nhi ôm quấn lấy cổ tôi. Vỗ về bé một hồi, bất chợt tôi ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Hoàng Duy, tự nhiên hai gò má nóng ran.
Tôi nhỏ giọng nói với Thảo Nhi:
– Con còn chưa nhận quà, con chạy đến xin ông già Noel đi!
– Ứ! Con không cần quà, con chỉ cần mẹ Vân thôi!
Con bé chưa đầy ba tuổi mà khôn đáo để, nó biết ai là người yêu thương nhận nó làm con dù tôi không vào đây thường xuyên được.
– Được rồi… Thảo Nhi ngoan, thế mẹ xin quà ông già Noel cho Thảo Nhi nhé!
Con bé gật gật đầu nhỏ, quay ra nhìn “ông già Noel” còn một hộp quà ghi tên “Thảo Nhi” trên tay. Tôi bế Thảo Nhi lại gần Hoàng Duy khi anh cũng đang tiến lại. Chòm râu trắng rung rung, anh đưa hộp quà đỏ buộc nơ trắng ra trước mặt Thảo Nhi, cất giọng ồm ồm nói:
– Bé Thảo Nhi ngoan nên ông tặng quà cho nhé!
Tôi bĩu môi cười, cũng nhập vai ghê cơ! Thảo Nhi tít mắt sung sướng, vừa giơ hai tay đón lấy hộp quà vừa “ạ” lên một tiếng. “Ông già Noel” đưa tay vuốt tóc con bé, ánh mắt thì cứ đọng lại ở khuôn mặt ửng hồng của người bế nó, còn chọc:
– Mẹ cơ à? Có con lớn thế rồi cơ đấy!
– Chứ sao, con gái tôi đó! Giống tôi không?
Tôi nhún vai, bẹo má Thảo Nhi tự hào. Bất ngờ… Thảo Nhi vươn tay về phía Hoàng Duy làm anh ngỡ ngàng, ngay sau đó anh đỡ lấy con bé từ đôi tay mỏi nhừ của tôi. Con bé thích chí, hai chân quẫy mạnh trên cánh tay lớn vững chãi của Hoàng Duy. Anh dụ nó:
– Gọi ba Duy đi con!
– Ba… ba Duy!
– Con đừng gọi thế, gọi mẹ Vân thôi!
– Ứ! Ba Duy! Mẹ Vân!
Người kia cười đắc ý mặc tôi lừ anh một cái. Chị Tình sợ hai chúng tôi mệt vì bế con bé nên ra đón nó về, nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Thảo Nhi ra chơi với các bạn để ba mẹ nói chuyện nhé!
Con bé ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, đòi xuống từ tay Hoàng Duy, ôm hộp quà có con mèo bông mà tôi chuẩn bị trong đó chạy nhắng đi.
Nhìn quanh một lượt, tôi thắc mắc hỏi chị Tình:
– Cô giám đốc bận gì không ở đây hả chị?
Lần gần nhất vào đây tôi không thấy cô đâu, khi ấy tôi không tiện hỏi, đến tối nay tôi cũng không thấy. Chị Tình gật nhẹ đáp:
– Cô Hồng nghỉ việc rồi, chị cũng không rõ chỉ biết cô bảo cô về quê chăm mẹ già. Cô Yến giờ lên thay em ạ.
– Anh Kiên, chị Vân, hai người đến rồi à?
Hoàng Duy khựng lại, hàng mày rậm cau chặt, sắc mặt dần chuyển màu. Tôi có chút bực bội khi Khánh Ngân gọi nhầm. Con bé nghĩ Mạnh Kiên đi cùng tôi chứ không phải Hoàng Duy, cũng có nghĩa là… mẹ tôi chưa nói gì với nó sao? Tôi đã nghĩ mẹ nói với ba và cả Khánh Ngân ngay từ hôm ấy.
Tôi xoay người lại, mỉm cười nhìn con bé, lúng túng chữa lời:
– Ngân, chị đi cùng… anh Duy.
Khánh Ngân tỏ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó con bé lạnh nhạt nhìn Hoàng Duy mát mẻ đáp:
– Vậy ạ, em cứ tưởng chị đi cùng anh Kiên cơ. Lúc chị Tình nói em đã đoán ngay anh Kiên, hóa ra lại chẳng phải anh ấy, tiếc thật đấy!
Tôi áy náy nhìn sắc mặt đen kịt lại của Hoàng Duy, nhẹ giọng hỏi em gái:
– Ngân… mẹ chưa nói gì với em à?
– Mẹ nói gì hả chị?
– Chuyện chị với anh Duy… về với nhau…
– Mẹ chẳng nói gì cả.
Vậy đúng là mẹ tôi chưa nói gì về chuyện của tôi và Hoàng Duy với cả nhà. Có lẽ mẹ muốn tôi yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi nói gì thì nói. Thế nên thái độ Khánh Ngân cũng là dễ hiểu. Lúc này con bé tỏ vẻ khó chịu, nó đưa túi nilon to bên trong có nhiều hộp quà nhỏ nhiều màu sắc vào tay tôi, chẳng thèm nói gì. Hoàng Duy cũng lạnh lùng đỡ túi quà từ tay tôi chuẩn bị làm công việc “được giao”, không nói một lời, toàn thân toát ra hơi lạnh như băng.
Cả ba chúng tôi cùng tiến vào phòng khách ấm áp sáng đèn của tòa nhà chính trung tâm Hoa Hồng, nơi nuôi dưỡng mười tám trẻ mồ côi từ một tuổi đến bảy tuổi. Các bé thấy “ông già Noel” liền ùa ra, các cô bảo xếp thành hàng ngang mới chịu nghe lời, mặt mũi bé nào cũng đỏ hồng háo hức. Bé Thảo Nhi thấy tôi một cái liền chạy hẳn về tôi, vươn bàn tay bé xíu ôm chầm lấy chân. Bé chẳng thèm quan tâm ông già Noel cùng món quà mà “ông” đang phát cho các bạn, miệng nhỏ chiêm chiếp gọi:
– Mẹ… mẹ Vân… mẹ bế con!
Tôi mỉm cười giơ tay bế Thảo Nhi vào lòng, không để ý đến Hoàng Duy còn đang bận rộn phát quà. Trên mỗi hộp quà có ghi rõ tên nên anh còn gọi tên từng bé mới đưa. Khánh Ngân vui vẻ trở lại, giúp bọn trẻ bóc món quà được nhận. Mấy cô giáo trẻ cũng tươi cười sắp xếp mọi thứ. Bầu không khí vui tươi náo nức rộn vang, nhìn những khuôn mặt ngây thơ sáng bừng, tôi mỉm cười hài lòng. Bé Thảo Nhi ôm quấn lấy cổ tôi. Vỗ về bé một hồi, bất chợt tôi ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Hoàng Duy, tự nhiên hai gò má nóng ran.
Tôi nhỏ giọng nói với Thảo Nhi:
– Con còn chưa nhận quà, con chạy đến xin ông già Noel đi!
– Ứ! Con không cần quà, con chỉ cần mẹ Vân thôi!
Con bé chưa đầy ba tuổi mà khôn đáo để, nó biết ai là người yêu thương nhận nó làm con dù tôi không vào đây thường xuyên được.
– Được rồi… Thảo Nhi ngoan, thế mẹ xin quà ông già Noel cho Thảo Nhi nhé!
Con bé gật gật đầu nhỏ, quay ra nhìn “ông già Noel” còn một hộp quà ghi tên “Thảo Nhi” trên tay. Tôi bế Thảo Nhi lại gần Hoàng Duy khi anh cũng đang tiến lại. Chòm râu trắng rung rung, anh đưa hộp quà đỏ buộc nơ trắng ra trước mặt Thảo Nhi, cất giọng ồm ồm nói:
– Bé Thảo Nhi ngoan nên ông tặng quà cho nhé!
Tôi bĩu môi cười, cũng nhập vai ghê cơ! Thảo Nhi tít mắt sung sướng, vừa giơ hai tay đón lấy hộp quà vừa “ạ” lên một tiếng. “Ông già Noel” đưa tay vuốt tóc con bé, ánh mắt thì cứ đọng lại ở khuôn mặt ửng hồng của người bế nó, còn chọc:
– Mẹ cơ à? Có con lớn thế rồi cơ đấy!
– Chứ sao, con gái tôi đó! Giống tôi không?
Tôi nhún vai, bẹo má Thảo Nhi tự hào. Bất ngờ… Thảo Nhi vươn tay về phía Hoàng Duy làm anh ngỡ ngàng, ngay sau đó anh đỡ lấy con bé từ đôi tay mỏi nhừ của tôi. Con bé thích chí, hai chân quẫy mạnh trên cánh tay lớn vững chãi của Hoàng Duy. Anh dụ nó:
– Gọi ba Duy đi con!
– Ba… ba Duy!
– Con đừng gọi thế, gọi mẹ Vân thôi!
– Ứ! Ba Duy! Mẹ Vân!
Người kia cười đắc ý mặc tôi lừ anh một cái. Chị Tình sợ hai chúng tôi mệt vì bế con bé nên ra đón nó về, nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Thảo Nhi ra chơi với các bạn để ba mẹ nói chuyện nhé!
Con bé ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, đòi xuống từ tay Hoàng Duy, ôm hộp quà có con mèo bông mà tôi chuẩn bị trong đó chạy nhắng đi.
Nhìn quanh một lượt, tôi thắc mắc hỏi chị Tình:
– Cô giám đốc bận gì không ở đây hả chị?
Lần gần nhất vào đây tôi không thấy cô đâu, khi ấy tôi không tiện hỏi, đến tối nay tôi cũng không thấy. Chị Tình gật nhẹ đáp:
– Cô Hồng nghỉ việc rồi, chị cũng không rõ chỉ biết cô bảo cô về quê chăm mẹ già. Cô Yến giờ lên thay em ạ.