Chương 34
Tôi gật đầu hiểu chuyện. Trung tâm thiếu đi một cô giáo mà bốn cô còn lại bận rộn hơn hẳn, nhưng đó đã là quyết định của cô Hồng thì tôi tôn trọng. Khánh Ngân có việc xin phép về trước. Một lúc sau tôi và Hoàng Duy cũng chào các cô cùng các bé ra về.
Thay đồ bước vào xe, hàng mày Hoàng Duy giãn ra đôi chút. Tôi nhẹ giọng mở lời giải thích về Thảo Nhi:
– Thảo Nhi là cô bé tôi nhận làm con nuôi từ lúc tôi học xong về nước. Con bé xinh xắn đáng yêu mà chẳng biết người mẹ nào nỡ lòng bỏ nó, tội thật! Tôi dự định sẽ đầu tư cho con bé đi học tử tế, chỉ tiếc không đón nó về chăm sóc được.
Tôi quả thực chưa sẵn sàng chăm sóc một đứa trẻ. Từ lúc về nước tôi đã xác định kết hôn với Hoàng Duy, cũng hiểu cuộc sống của mình còn chịu chi phối bởi anh, sau rồi bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi đành chu cấp riêng cho con bé chứ không đón nó về được.
Anh đưa xe hòa vào dòng người tấp nập, gật gù tuyên bố:
– Từ hôm nay con bé cũng là con nuôi tôi. Cô thấy nó gọi tôi là ba rồi chứ?
Tôi phì cười, nhanh chóng chỉnh lại nét mặt, nhún vai tỏ vẻ thờ ơ đáp:
– Tùy anh, nhưng đã nhận là ba thì nhớ có trách nhiệm với nó.
– Mẹ nó trách nhiệm thế nào thì ba nó cũng sẽ thế.
– Chả liên quan.
Hoàng Duy bất ngờ ghé tai tôi nói nhỏ:
– Hay mẹ nó có con đẻ với ba nó đi!
– Anh cứ mơ đi!
Đồ cơ hội! Tôi đẩy anh ra xa, mặc kệ anh nhếch nửa nụ cười bên cạnh. Âm mưu của anh sẽ không bao giờ thành hiện thực, trừ khi… “âm mưu” của tôi thành hiện thực, nhưng chẳng hiểu tại sao… mỗi lúc tôi lại càng không tự tin vào bản thân mình.
Về gần đến chung cư Hoàng Gia, điện thoại của Hoàng Duy bất ngờ reo vang. Lần đầu tiên tôi có thể nhìn vào màn hình điện thoại của anh bởi nó gần vô lăng, ngay trước mắt tôi.
Tôi sững lại, toàn thân như hóa đá. Hai chữ “Kiều Lan” nhấp nháy hiện ra…. cổ họng tôi nghẹn đắng, cảm giác nghẹt thở như không khí vừa rút cạn, trái tim nhức nhối bị bàn tay ai bóp chặt. Cô ta, là cô ta gọi cho anh, đúng buổi tối Giáng sinh dành cho những người thân yêu nhất!
Anh gạt điện thoại không nghe, tập trung đưa xe vào tầng hầm. Ngồi cạnh anh, tôi bần thần lặng đi, tự nhiên lại cười chính bản thân mình.
– Sao không nghe? Yên tâm, tôi không thèm xen vào đâu.
Tôi dùng tông giọng thờ ơ lạnh nhạt nói với anh. Hoàng Duy hừ một tiếng, sắc mặt hiện rõ một màu u ám, trầm giọng hỏi:
– Hắn tên Kiên à? Nghe mấy lần, hôm nay mới rõ.
– Rõ thì đừng hỏi.
Tôi lạnh lùng đáp lại, trong lòng tức đến mức muốn quát vào mặt anh, hai bàn tay run run cuộn lại. Trần Hoàng Duy… anh có thể nể mặt tôi chút nào được không? Dù anh có vui vẻ bên ngoài nhưng anh đang muốn chinh phục tôi mà, tại sao anh không chùi mép cho kỹ đi? Ít nhất hãy để tôi ảo tưởng anh yêu tôi, anh chỉ có tôi thôi, tại sao chỉ điều đó thôi anh cũng không thể cho tôi? Anh coi thường tôi đến mức như thế mà tôi vẫn còn có thể nghĩ về anh, vẫn còn tin mình có thể chiến thắng cô ta! Tôi sai rồi, tôi quá sức sai rồi!
Nhanh chóng trấn tĩnh lại, tôi đẩy cửa xe hơi, bước ra ngoài. Hoàng Duy trầm lặng bước cạnh tôi, chẳng rõ trong đầu anh đang nghĩ gì. Cùng bước vào thang máy, tôi phì một tiếng nói:
– Đêm nay anh có đi đâu thì nhớ đừng về, tôi giật mình khó ngủ lại.
– Không phải thách!
Anh đanh giọng, bực bội bước ra khỏi thang máy trước tôi. Tôi chán nản theo sau, chán nản về hoang tưởng của bản thân. Sâu trong lòng tôi cứ nghĩ anh đã có chút nào đó nghĩ đến tôi rồi cơ đấy… vậy mà cuộc gọi của cô ta đã chặn đứng tất cả, cũng là cái tát cho tôi tỉnh táo trở lại.
Hoàng Duy đang bước chợt khựng lại, tôi cũng bất ngờ nhìn về cửa căn hộ 1810. Mẹ tôi… tại sao mẹ tôi lại đến đây vào lúc này? Mẹ biết tôi ở đây sau hôm vào thăm tôi lần trước, khi ấy tôi đã nhắn cho mẹ mời ba mẹ đến chơi. Lúc này tôi chỉ thắc mắc, muộn thế này rồi mà một mình mẹ còn có mặt ở nơi này, hơn nữa khuôn mặt tối tăm của mẹ làm tôi lo lắng hơn bao giờ hết!
Tôi lập tức bước nhanh vượt lên trước Hoàng Duy, sốt sắng hỏi:
– Mẹ… muộn thế này rồi, mẹ đến gặp chúng con có việc gì thế ạ? Mà làm sao mẹ lên được đây vậy?
– Mẹ nhờ anh bảo vệ…
Khuôn mặt mẹ vẫn một vẻ căng thẳng. Hoàng Duy cũng lễ phép cất lời:
– Chúng con đi chơi giáng sinh về muộn, để mẹ phải chờ, mẹ vào nhà ạ!
Mẹ tôi im lặng không đáp, dường như phải rất kiềm chế mẹ mới có thể bình tĩnh nhìn Hoàng Duy mở cửa, sau đó theo hai chúng tôi vào bên trong. Vừa bước vào phòng khách, mẹ bất ngờ… kéo giật tôi lại sau lưng mẹ, như đại bàng dang cánh bảo vệ con mình trước hiểm nguy trước mặt. Hoàng Duy sững sờ trước biểu hiện của mẹ tôi, anh chưa kịp lên tiếng mẹ tôi đã rơi nước mắt, quỳ thụp xuống trước anh.
Thay đồ bước vào xe, hàng mày Hoàng Duy giãn ra đôi chút. Tôi nhẹ giọng mở lời giải thích về Thảo Nhi:
– Thảo Nhi là cô bé tôi nhận làm con nuôi từ lúc tôi học xong về nước. Con bé xinh xắn đáng yêu mà chẳng biết người mẹ nào nỡ lòng bỏ nó, tội thật! Tôi dự định sẽ đầu tư cho con bé đi học tử tế, chỉ tiếc không đón nó về chăm sóc được.
Tôi quả thực chưa sẵn sàng chăm sóc một đứa trẻ. Từ lúc về nước tôi đã xác định kết hôn với Hoàng Duy, cũng hiểu cuộc sống của mình còn chịu chi phối bởi anh, sau rồi bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi đành chu cấp riêng cho con bé chứ không đón nó về được.
Anh đưa xe hòa vào dòng người tấp nập, gật gù tuyên bố:
– Từ hôm nay con bé cũng là con nuôi tôi. Cô thấy nó gọi tôi là ba rồi chứ?
Tôi phì cười, nhanh chóng chỉnh lại nét mặt, nhún vai tỏ vẻ thờ ơ đáp:
– Tùy anh, nhưng đã nhận là ba thì nhớ có trách nhiệm với nó.
– Mẹ nó trách nhiệm thế nào thì ba nó cũng sẽ thế.
– Chả liên quan.
Hoàng Duy bất ngờ ghé tai tôi nói nhỏ:
– Hay mẹ nó có con đẻ với ba nó đi!
– Anh cứ mơ đi!
Đồ cơ hội! Tôi đẩy anh ra xa, mặc kệ anh nhếch nửa nụ cười bên cạnh. Âm mưu của anh sẽ không bao giờ thành hiện thực, trừ khi… “âm mưu” của tôi thành hiện thực, nhưng chẳng hiểu tại sao… mỗi lúc tôi lại càng không tự tin vào bản thân mình.
Về gần đến chung cư Hoàng Gia, điện thoại của Hoàng Duy bất ngờ reo vang. Lần đầu tiên tôi có thể nhìn vào màn hình điện thoại của anh bởi nó gần vô lăng, ngay trước mắt tôi.
Tôi sững lại, toàn thân như hóa đá. Hai chữ “Kiều Lan” nhấp nháy hiện ra…. cổ họng tôi nghẹn đắng, cảm giác nghẹt thở như không khí vừa rút cạn, trái tim nhức nhối bị bàn tay ai bóp chặt. Cô ta, là cô ta gọi cho anh, đúng buổi tối Giáng sinh dành cho những người thân yêu nhất!
Anh gạt điện thoại không nghe, tập trung đưa xe vào tầng hầm. Ngồi cạnh anh, tôi bần thần lặng đi, tự nhiên lại cười chính bản thân mình.
– Sao không nghe? Yên tâm, tôi không thèm xen vào đâu.
Tôi dùng tông giọng thờ ơ lạnh nhạt nói với anh. Hoàng Duy hừ một tiếng, sắc mặt hiện rõ một màu u ám, trầm giọng hỏi:
– Hắn tên Kiên à? Nghe mấy lần, hôm nay mới rõ.
– Rõ thì đừng hỏi.
Tôi lạnh lùng đáp lại, trong lòng tức đến mức muốn quát vào mặt anh, hai bàn tay run run cuộn lại. Trần Hoàng Duy… anh có thể nể mặt tôi chút nào được không? Dù anh có vui vẻ bên ngoài nhưng anh đang muốn chinh phục tôi mà, tại sao anh không chùi mép cho kỹ đi? Ít nhất hãy để tôi ảo tưởng anh yêu tôi, anh chỉ có tôi thôi, tại sao chỉ điều đó thôi anh cũng không thể cho tôi? Anh coi thường tôi đến mức như thế mà tôi vẫn còn có thể nghĩ về anh, vẫn còn tin mình có thể chiến thắng cô ta! Tôi sai rồi, tôi quá sức sai rồi!
Nhanh chóng trấn tĩnh lại, tôi đẩy cửa xe hơi, bước ra ngoài. Hoàng Duy trầm lặng bước cạnh tôi, chẳng rõ trong đầu anh đang nghĩ gì. Cùng bước vào thang máy, tôi phì một tiếng nói:
– Đêm nay anh có đi đâu thì nhớ đừng về, tôi giật mình khó ngủ lại.
– Không phải thách!
Anh đanh giọng, bực bội bước ra khỏi thang máy trước tôi. Tôi chán nản theo sau, chán nản về hoang tưởng của bản thân. Sâu trong lòng tôi cứ nghĩ anh đã có chút nào đó nghĩ đến tôi rồi cơ đấy… vậy mà cuộc gọi của cô ta đã chặn đứng tất cả, cũng là cái tát cho tôi tỉnh táo trở lại.
Hoàng Duy đang bước chợt khựng lại, tôi cũng bất ngờ nhìn về cửa căn hộ 1810. Mẹ tôi… tại sao mẹ tôi lại đến đây vào lúc này? Mẹ biết tôi ở đây sau hôm vào thăm tôi lần trước, khi ấy tôi đã nhắn cho mẹ mời ba mẹ đến chơi. Lúc này tôi chỉ thắc mắc, muộn thế này rồi mà một mình mẹ còn có mặt ở nơi này, hơn nữa khuôn mặt tối tăm của mẹ làm tôi lo lắng hơn bao giờ hết!
Tôi lập tức bước nhanh vượt lên trước Hoàng Duy, sốt sắng hỏi:
– Mẹ… muộn thế này rồi, mẹ đến gặp chúng con có việc gì thế ạ? Mà làm sao mẹ lên được đây vậy?
– Mẹ nhờ anh bảo vệ…
Khuôn mặt mẹ vẫn một vẻ căng thẳng. Hoàng Duy cũng lễ phép cất lời:
– Chúng con đi chơi giáng sinh về muộn, để mẹ phải chờ, mẹ vào nhà ạ!
Mẹ tôi im lặng không đáp, dường như phải rất kiềm chế mẹ mới có thể bình tĩnh nhìn Hoàng Duy mở cửa, sau đó theo hai chúng tôi vào bên trong. Vừa bước vào phòng khách, mẹ bất ngờ… kéo giật tôi lại sau lưng mẹ, như đại bàng dang cánh bảo vệ con mình trước hiểm nguy trước mặt. Hoàng Duy sững sờ trước biểu hiện của mẹ tôi, anh chưa kịp lên tiếng mẹ tôi đã rơi nước mắt, quỳ thụp xuống trước anh.