Chương 47: Ai là chính thất?
Ê, tự nhiên Melly cảm thấy kì lạ.
Sao cứ như cảnh chính thất vào bắt gian chồng và tiểu tam trong phim Trung Quốc ấy?
Nhưng cô công chúa ấy tự coi bản thân là vợ cả rồi à? Trong khi cô vẫn đang ở đây?
Thật không thể chấp nhận được!
Cô ta vẫn cố chấp đòi mở cửa phòng, mặc cho Kelt hết mực can ngăn.
Rồi Melly nhớ lại lời nói khi nãy của Kelt, và chợt nảy ra sáng kiến.
Vào khoảnh khắc Valerie đẩy người hầu để mở cửa, cô ta nhanh nhảu bước vào trong thì vài âm thanh ám muội vang lên, khiến sắc mặt dần tối sầm lại.
“Công chúa, thần đã ngăn cản ngài rồi mà…Giờ thì mời ngài quay lại phòng tiệc, một lát nữa bọn họ xong việc thần sẽ bẩm báo tiếp.” - Kelt chạy lại chắn trước mặt cô, cung kính chỉ tay ra cửa tỏ ý tiễn khách.
Valerie nắm chặt bàn tay, rồi quay người bỏ đi. Cả phòng ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, đúng là âm thanh ấy mờ ám thật, nhưng mà mọi chuyện là thế này cơ, không phải như mọi người nghĩ đâu!
Cái lúc cô công chúa kia đẩy cửa bước vào, Melly cắn mạnh vào…ngực của Kreiss khiến anh giật nảy mình mà kêu lên, sau đó cơ thể rơi tự do xuống giường tạo nên âm thanh ấy ấy thôi.
“Xin hai người thứ tội. Thần đã cố gắng ngăn cản công chúa Babylon nhưng…” - Kelt đột nhiên quỳ rạp xuống.
“Không sao, cậu đã làm rất tốt. Nhưng cô ta nghĩ mình là ai chứ? Ngang nhiên xông vào phòng ngủ của người đàn ông đã có vợ?” - cô day thái dương tỏ vẻ khó hiểu. “May mà có cậu gợi ý, nên tôi chợt nảy ra ý tưởng đuổi khách không mời, cảm ơn nha!”
“Do công nương nhạy bén nên nhận ra dụng ý của thần thôi.” - cậu ta khiêm tốn đáp lời.
Ơ, thế hoá ra là Kreiss ‘chậm tiêu’ à? Anh còn tưởng Melly tự nhiên ‘quyenru’ mình chứ?
“Thôi, ngồi dậy rồi thì đi ăn cơm thôi, em đói lắm rồi.” - cô vươn vai giãn gân cốt.
“Thần sẽ chạy đi bẩm báo lại với bệ hạ.” - Kelt chạy vọt đi.
Đang chuẩn bị bước xuống giường thì cô chợt nhận ra hai chân tê cứng, không đứng vững được mà ngã khuỵu ra đất.
“Nàng sao vậy?” - anh lo lắng đỡ cô lên giường.
“Chắc do khi nãy anh gối đầu lên đùi em ngủ suốt mấy tiếng đây mà. Thôi không sao, một chút là đỡ ngay. Lấy hộ em bộ quần áo, à nhầm, y phục để thay đi.”
Đưa đồ xong, Kreiss còn định ở lại thay đồ hộ cô luôn mới sợ chứ! Không biết xấu hổ!
Sau khi rửa mặt, vệ sinh miệng, thay đồ, cả hai ngồi đợi mãi mà chân cô vẫn tê không đứng nổi. Lúc này bụng Melly cứ réo lên từng đợt như sấm rền.
Anh bụm miệng cười.
“Cười giề? Tại ai gối đầu lên đùi em suốt mấy tiếng liền? Ghét ghê, em đói lắm rồi đây này!” - cô lườm anh cháy mặt.
“Ta có ý này.” - anh đứng bật dậy, bế cô kiểu công chúa.
Melly không kịp định hình được tình huống thì đã bị bếch đi.
Ơ, kể ra chiếc ‘oto chạy bằng cơm’ này cũng êm ra phết! Vừa đẹp trai, nhà mặt phố bố làm to, vừa nghe lời, lại vừa cưng vợ. Có chị em nào muốn đặt một ‘chiếc’ khôm ạ?
Chân anh dài nên cũng đi nhanh thật, thoắt cái đã đến phòng tiệc rồi.
Kelt lúc này đã mở sẵn cửa chờ hai người, nên cả hai rất nhanh đã tiến vào trong sảnh tiệc.
Khoảnh khắc mà cả hai bước vào phòng, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, khắp nơi đều là khuôn mặt ngơ ngác cùng những lời bàn tán không hồi kết.
“Là vị hôn thê của đại hoàng tử đấy!”
“Giờ ta mới được trông thấy. Bọn họ cũng thật đẹp đôi.”
“Nhưng xuất thân thế nào?”
“Nghe nói là hậu duệ của nữ thần sông Nile. Ta nghe đám cung nữ đồn người xuất hiện bên bờ sông.”
“Hoàng gia Ai Cập xem ra chuẩn bị bước vào thời kì cực thịnh rồi!”
Sao cứ như cảnh chính thất vào bắt gian chồng và tiểu tam trong phim Trung Quốc ấy?
Nhưng cô công chúa ấy tự coi bản thân là vợ cả rồi à? Trong khi cô vẫn đang ở đây?
Thật không thể chấp nhận được!
Cô ta vẫn cố chấp đòi mở cửa phòng, mặc cho Kelt hết mực can ngăn.
Rồi Melly nhớ lại lời nói khi nãy của Kelt, và chợt nảy ra sáng kiến.
Vào khoảnh khắc Valerie đẩy người hầu để mở cửa, cô ta nhanh nhảu bước vào trong thì vài âm thanh ám muội vang lên, khiến sắc mặt dần tối sầm lại.
“Công chúa, thần đã ngăn cản ngài rồi mà…Giờ thì mời ngài quay lại phòng tiệc, một lát nữa bọn họ xong việc thần sẽ bẩm báo tiếp.” - Kelt chạy lại chắn trước mặt cô, cung kính chỉ tay ra cửa tỏ ý tiễn khách.
Valerie nắm chặt bàn tay, rồi quay người bỏ đi. Cả phòng ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, đúng là âm thanh ấy mờ ám thật, nhưng mà mọi chuyện là thế này cơ, không phải như mọi người nghĩ đâu!
Cái lúc cô công chúa kia đẩy cửa bước vào, Melly cắn mạnh vào…ngực của Kreiss khiến anh giật nảy mình mà kêu lên, sau đó cơ thể rơi tự do xuống giường tạo nên âm thanh ấy ấy thôi.
“Xin hai người thứ tội. Thần đã cố gắng ngăn cản công chúa Babylon nhưng…” - Kelt đột nhiên quỳ rạp xuống.
“Không sao, cậu đã làm rất tốt. Nhưng cô ta nghĩ mình là ai chứ? Ngang nhiên xông vào phòng ngủ của người đàn ông đã có vợ?” - cô day thái dương tỏ vẻ khó hiểu. “May mà có cậu gợi ý, nên tôi chợt nảy ra ý tưởng đuổi khách không mời, cảm ơn nha!”
“Do công nương nhạy bén nên nhận ra dụng ý của thần thôi.” - cậu ta khiêm tốn đáp lời.
Ơ, thế hoá ra là Kreiss ‘chậm tiêu’ à? Anh còn tưởng Melly tự nhiên ‘quyenru’ mình chứ?
“Thôi, ngồi dậy rồi thì đi ăn cơm thôi, em đói lắm rồi.” - cô vươn vai giãn gân cốt.
“Thần sẽ chạy đi bẩm báo lại với bệ hạ.” - Kelt chạy vọt đi.
Đang chuẩn bị bước xuống giường thì cô chợt nhận ra hai chân tê cứng, không đứng vững được mà ngã khuỵu ra đất.
“Nàng sao vậy?” - anh lo lắng đỡ cô lên giường.
“Chắc do khi nãy anh gối đầu lên đùi em ngủ suốt mấy tiếng đây mà. Thôi không sao, một chút là đỡ ngay. Lấy hộ em bộ quần áo, à nhầm, y phục để thay đi.”
Đưa đồ xong, Kreiss còn định ở lại thay đồ hộ cô luôn mới sợ chứ! Không biết xấu hổ!
Sau khi rửa mặt, vệ sinh miệng, thay đồ, cả hai ngồi đợi mãi mà chân cô vẫn tê không đứng nổi. Lúc này bụng Melly cứ réo lên từng đợt như sấm rền.
Anh bụm miệng cười.
“Cười giề? Tại ai gối đầu lên đùi em suốt mấy tiếng liền? Ghét ghê, em đói lắm rồi đây này!” - cô lườm anh cháy mặt.
“Ta có ý này.” - anh đứng bật dậy, bế cô kiểu công chúa.
Melly không kịp định hình được tình huống thì đã bị bếch đi.
Ơ, kể ra chiếc ‘oto chạy bằng cơm’ này cũng êm ra phết! Vừa đẹp trai, nhà mặt phố bố làm to, vừa nghe lời, lại vừa cưng vợ. Có chị em nào muốn đặt một ‘chiếc’ khôm ạ?
Chân anh dài nên cũng đi nhanh thật, thoắt cái đã đến phòng tiệc rồi.
Kelt lúc này đã mở sẵn cửa chờ hai người, nên cả hai rất nhanh đã tiến vào trong sảnh tiệc.
Khoảnh khắc mà cả hai bước vào phòng, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, khắp nơi đều là khuôn mặt ngơ ngác cùng những lời bàn tán không hồi kết.
“Là vị hôn thê của đại hoàng tử đấy!”
“Giờ ta mới được trông thấy. Bọn họ cũng thật đẹp đôi.”
“Nhưng xuất thân thế nào?”
“Nghe nói là hậu duệ của nữ thần sông Nile. Ta nghe đám cung nữ đồn người xuất hiện bên bờ sông.”
“Hoàng gia Ai Cập xem ra chuẩn bị bước vào thời kì cực thịnh rồi!”