Chương 19: “Next! Body Touch!”
Cuộc họp sáng thứ hai kết thúc, tôi bắt đầu sửa bản thiết kế không có hồi kết. Bên khách hàng không khác gì Voldemort, nghe điện thoại thôi cũng thấy gợn gợn buồn nôn, đôi khi còn phải tự lừa mình dối người giả vờ như không nghe thấy.
Tôi là một kỹ sư thiết kế bao bì, tôi rất muốn nói như vậy, nhưng trên thực tế tôi chưa có đủ kinh nghiệm hành nghề một năm nên hiện tại chỉ có chức danh sơ cấp: nhân viên thiết kế bao bì, chủ yếu phụ trách nâng cấp ứng dụng thiết kế bao bì này nọ…
Nghề này cần sức tưởng tượng thiên mã hành không vô cùng tận, có thể coi là nhà nghệ thuật, đồng thời cũng cần chịu khổ nhọc khúm núm, coi như công nhân.
Trương Đạc gửi một meme cho tôi, thời gian là 08 giờ 58 phút, cách thời gian thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch ba mươi hai phút. Giữa ban ngày, lý trí tỉnh táo, tôi quay đầu mở trang web, tìm được anh ta trên Linkedln, thấy họ tên tuổi tác nghề nghiệp đều trùng hợp thì mới trả lời: [Chào buổi sáng!]
Khi tôi sửa bản thiết kế xong, cuối cùng Hàn Triệt cũng tỉnh dậy. Tuần trước anh rất bận nên tuần này được nghỉ, hỏi tôi buổi tối muốn ăn gì?
Đúng vậy, rạng sáng tôi đồng ý tiếp tục ở lại nhà anh, lý do là chưa tặng quà đáp lễ thì sao có thể rời đi?
Tôi nhất thời không biết anh không muốn tôi rời đi nhiều hơn, hay là tôi muốn ở lại nhiều hơn nữa.
Tôi nhắc đến chuyện Trương Đạc tìm tôi tán gẫu, tới tận khuya Hàn Triệt mới trả lời tôi:
[Lúc nãy anh tập thể hình, mồ hôi đầm đìa! Sướng!]
[Em thích chơi thì cứ chơi đi, nhưng đừng trả giá thật lòng gì với đàn ông ở quán bar.]
Trái tim của tôi đã sớm giao cho nhân cách chênh lệch giữa Douban và Zhihu của anh rồi, làm gì còn dư chỗ nào mà chia sẻ cho người khác: [Thế còn anh?]
Gửi xong tôi lại cảm thấy không ổn, nhưng không ngờ anh trả lời ngay tức thì: [Chúng ta tất nhiên là khác.]
Tôi truy hỏi đến cùng: [Khác chỗ nào?]
[Chúng ta vừa là thầy vừa là bạn, vừa là… tình nhân.]
Suy cho cùng thì Hàn Triệt vẫn là Hàn Triệt, cách dùng dấu ba chấm kiểu này, quả thực là ánh sáng của văn học.
Trong mấy lần trò chuyện, Trương Đạc nhắc đến “anh họ” Hàn Triệt của tôi, khen ngợi anh luyện cánh tay và vai lưng rất đẹp, hỏi Hàn Triệt làm nghề gì. Tôi trả lời anh học ngành kỹ thuật, bình thường hay chạy đến công trường kiến trúc. Anh ta trả lời lại ‘Bảo sao lại thế, công việc của anh ta cứ suốt ngày nhìn chằm chằm chỉ số chứng khoán phân tích, tình trạng sức khỏe dưới mức tối ưu, công việc như anh họ của em rất tốt’.
Ở đây xin thanh minh, tôi không phải là người thích hòa bình, tư tưởng cũng không phải là hủ nữ. Nếu được, tôi hy vọng hai người đàn ông này sẽ đánh nhau một trận vì tôi chứ không phải là tán thưởng lẫn nhau.
Tôi quăng đề tài cho anh ta: [Làm tài chính nghe có vẻ sướng ghê.]
Tôi cố ý nói một lời hai ý, nếu là mặt đối mặt thì chắc chắn tôi sẽ không thể nói nên lời, nhưng cách màn hình, mấy suy nghĩ kiều diễm lập tức rục rịch. Quả nhiên, đàn ông đều rất thích mấy câu hài hước kiểu này, chỉ số cổ phiếu còn đang lên xuống mà anh ta vẫn có thể một lần làm hai việc, tốc độ trả lời rất nhanh.
Rời khỏi phòng tập thể hình, Hàn Triệt đến thẳng công ty đón tôi. Tôi nơm nớp lo sợ rời khỏi đám đông, đi một vòng đường khác từ cửa hông. Thấy tôi lén lút, anh nói một câu vạch trần tôi: “Sợ anh đẹp trai quá đồng nghiệp sẽ hỏi đông hỏi tây hả?”
“Đồng nghiệp của em có nhiều dân FA lắm, em cần dùng thân phận bình dân để mai phục bên cạnh họ.” Tôi mở gương lên, chải lại mái tóc bù xù.
Anh suy tư: “Ý em là em không phải độc thân?”
“… Không phải, ý em là, em phải sống chung với mọi người theo kiểu phàn nàn cách ly với đàn ông.” Tình bạn của phụ nữ phải được giữ cân bằng, tài nguyên quá mạnh sẽ dễ dàng bị lạc đàn. Một cô gái cô đơn sống xa quê hương như tôi cần phải vun vén cho giới xã giao của mình mỗi thời mỗi khắc.
“Oops, kiến thức đã được tiếp thu.”
Trước khi tan làm, tôi cố ý dặm lại lớp makeup tinh xảo, tất nhiên chỉ dặm lại phấn nền, son môi nâng khí sắc thôi. Vừa lúc hôm nay mặc áo gió màu trắng, tiên khí ập vào mặt, đứng trước Logo là có thể chụp họa báo.
Khi Hàn Triệt nhìn khuôn mặt của tôi lâu một chút, tôi lại nổi lên lòng hư vinh.
Trước khi xuống xe, anh lại nhìn tôi một cái: “Mới hai ngày đã tròn hơn rồi à? Không đến mức này chứ?”
Tôi liếc xéo anh: “Miệng chó không phun được ngà voi.”
“Chẳng lẽ thằng chơi cổ phiếu kia có thể phun được ngà voi?”
Tôi phồng má: “Ít nhất người ta cảm thấy em rất đẹp.”
“Em vốn rất đẹp mà.” Anh nhấn mạnh: “Anh chưa từng nói em không đẹp, anh chỉ muốn nói, đôi khi em không phải gu anh.” Nói xong, anh lại bắt đầu khuyên nhủ với vẻ sâu sắc: “Vẻ đẹp của em là do chính em định nghĩa, em phải kiên định với tiêu chuẩn của mình thì mới gặp được người phù hợp với tiêu chuẩn của em. Chứ nếu em cứ dao động theo xu hướng và thẩm mỹ của người khác thì rất khó khai quật được bản thân mình thật sự.”
Đàn ông già ba mươi tuổi chơi Zhihu đúng là rất thích nói đạo lý, làm ngũ tạng của tôi đều bị đâm cho xì hơi.
Cô gái trẻ hai mươi hai tuổi, khát vọng ánh nhìn của người chung quanh hoàn toàn không nghe được đạo lý của anh. Mà Hàn Triệt vẫn còn tiếp tục: “Hơn nữa, thằng chơi cổ phiếu kia khen em chắc chắn là có mục đích. Đàn ông là giống loài cực kỳ ngạo mạn, nếu không có mục đích gì thì đề tài của họ sẽ chỉ xoay quanh sự thành công của bản thân, hơn nữa yên tâm thoải mái cho rằng vẻ đẹp của các em chính là vật hiến tế cho sự đỉnh cấp của mình.”
“Anh không phải là đàn ông chắc?” Tôi hỏi lại.
“Anh phải chứ, nhưng anh là kiểu đàn ông tỉnh táo.”
Giẫm đạp đồng loại còn phải tâng bốc bản thân, chính xác là kẻ ngạo mạn không lẫn vào đâu được. Tôi trừng anh: “Thế thì anh ta khen em có mục đích gì?”
Ánh mắt Hàn Triệt chợt lóe lên một tia sắc bén, gằn từng chữ: “Ngủ! Em!”
“Em không tin!”
“Xin hỏi cô Lâm xinh đẹp, cô cho rằng mục đích của cậu ta là gì?”
Một dòng khí sôi trào trong lồng ngực của tôi, đáp án đã quá rõ ràng, nhưng ít nhiều gì tôi cũng không thể nói nên lời. Chuyện này hết sức bình thường, nhưng trong mắt một tay chơi lâu năm thì lại bị đổi trắng thay đen cứ như trò đùa.
Anh nhìn tôi trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là yêu đương với em?”
Tôi cứng đờ người ra đó. Mặc dù biết rõ kỹ năng xử lý quan hệ nam nữ và cảm xúc một cách linh hoạt chu đáo là một kiểu “nghề kỹ thuật” trong mối quan hệ hai giới, không có kinh nghiệm thì không thể nào già dặn được. Nhưng tôi vẫn không thể phủ định ước mơ cổ tích ở lứa tuổi rực rỡ nhất, cứ cảm thấy mình là công chúa Bạch Tuyết của vận mệnh, cô bé lọ lem mang vừa chiếc giày thủy tinh, người đẹp ngủ trong rừng sẽ được hoàng tử đánh thức bằng một nụ hôn, rồi cả cô gái ngây thơ sẽ khiến kẻ phong lưu rửa tay gác kiếm.
Chúng tôi đã đánh cược.
Từ khi bắt đầu ván cược, tôi đã biết phần thắng của mình rất nhỏ.
Khi đến Swindlers’ đã là tám giờ rưỡi tối, tôi phải nốc một ly cà phê mới miễn cưỡng tỉnh táo.
Ở quầy bar trên tầng hai, Trương Đạc ngồi ở vị trí gần chỗ ngồi của Hàn Triệt hôm qua, nhiệt tình vẫy tay gọi tôi. Hôm nay anh ta mặc rất thoải mái, ngược lại khiến tôi trông có vẻ chịnh trọng.
“Đến quán bar hai ngày liên tiếp, người mới quán bar có chịu nổi không?”
Anh ta muốn gọi một ly wishky cho tôi, tôi nói mình chỉ có thể uống một ly cocktail thôi, xoa huyệt thái dương, lộ ra trạng thái mỏi mệt.
Trương Đạc trò chuyện với tôi một giờ, đề tài rất lặt vặt. Quán bar rất ồn, khoảng cách giữa nam nữ sẽ gần hơn quán cà phê hay nhà hàng bình thường, là một nơi chuyên dùng để mập mờ. Lý do khiến Hàn Triệt phủ nhận Trương Đạc là một người đàn ông tốt chính vì… người đàn ông tốt sẽ không hẹn hò ở quán bar.
Không biết có phải vì không có cồn giúp đỡ, hay là do có một cây đao lơ lửng trên đỉnh đầu, mà tôi không thể nào phấn khích được. Cho nên khi anh ta mời tôi đi nhảy disco, tôi vui vẻ đồng ý.
Hàn Triệt gửi tin nhắn như quỷ đòi mạng: [Next! Body Touch!]
Tựa như công cụ bị dục vọng đàn ông thao túng, khi bàn tay của Trương Đạc mượn nhịp nhạc nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, tôi thật sự nhíu mày.
Tay của Trương Đạc không hoạt động lên xuống, nhưng ngón tay thăm dò và ánh mắt rõ ràng đang rục rịch ham muốn trong tiếng nhạc DJ. Anh ta cúi xuống kề bên tai tôi, bờ môi lơ đãng lướt qua vành tai. Anh ta đang trưng cầu ám chỉ của tôi, tôi gần như có thể tưởng tượng được một khi mình thả lỏng phòng tuyến, cơ thể của mình sẽ rơi vào tình huống như thế nào.
Cũng không bất ngờ gì cả, trong trường hợp như vậy cũng không cần phải đùn đẩy làm gì, chừng mực kiểu này vẫn chưa đến mức quá đáng.
Chẳng qua, thước đo tiến triển giữa nam nữ của tôi không phù hợp với loại đàn ông thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi.
“Bíp bíp…”
Trương Đạc hạ cửa kính xe ghế sau xuống, vẫy tay với tôi. Tôi bước ra hai bước gõ cửa kính xe: “Cảm ơn anh nhé.”
Anh ta đỡ tay trên trán, lộ ra vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi, đôi mắt như chim ưng đã thu hồi vẻ sắc bén: “Cảm ơn anh gì cơ?”.
“Cảm ơn anh đã mời em uống rượu.” Tôi nở nụ cười ngọt ngào, nhìn đuôi xe biến mất.
Chiếc Cadillac bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng ngay trong bóng đêm chậm rãi chạy đến bên cạnh, Hàn Triệt nhìn bên kia đường rồi lắc đầu: “Làm tài chính đúng là không thành thật bằng dân ngành kỹ thuật bọn anh, mới gặp hai lần đã định dụ con gái nhà người ta lên giường.”
“Người ta có xấu chỗ nào đâu!” Tôi phủ nhận.
Khóe miệng anh nhếch lên: “Có hay không em tự biết. Em đã hai mươi hai rồi, không phải mười hai.”
Tôi ngã người trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khoanh tay làm ra tư thế đề phòng.
Đến chiếc đèn đỏ thứ hai, tôi hỏi Hàn Triệt: “Trước kia lúc anh không phải kẻ phong lưu thì thích kiểu con gái như thế nào?”
Anh nói: “Chính vì anh không biết mình thích kiểu con gái như thế nào nên mới trở thành kẻ phong lưu.”
Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng anh nằm trong bụi hoa: “Thích hết à?”
“Con gái tốt đẹp như thế, anh thật sự rất muốn thử mỗi một kiểu dáng, cho dù không có năng lực ăn được thì nếm mùi hương cũng thích rồi.”
“Anh tưởng anh đang ăn lẩu buffet chắc?”
Nói đến đây, trong xe chợt chìm vào yên tĩnh nửa khắc, anh chợt hỏi tôi: “Đói chưa?”
Buổi tối chúng tôi ăn teppanyaki chính tông, lý do là vì tôi nói mình muốn ăn một bữa thật đắt tiền. Nhưng thứ này thật sự không đủ no, trình diễn đẹp mắt môi trường sang trọng thôi chứ không được thoải mái. Tôi vội gật đầu lia lịa: “Lúc nãy mới uống có một ngụm rợu thôi mà dạ dày em đã đau quặn lại rồi.” Rõ ràng ăn cơm xong rồi mới đến quán bar, vậy mà lại có cảm giác như bụng rỗng uống rượu.
Anh phấn khởi nói: “Chúng ta ăn bữa khuya đi!”
Ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu sáng một nửa thùng xe, tôi mở mắt đối diện với anh ngồi trong bóng tối. Thấy vẻ mặt anh đầy mong chờ, tôi cau mày, giả vờ tiếc nuối: “Nhưng mặt em tròn lắm lắm.”
“Ai nói thé!” Anh đạp chân phanh thật mạnh, nâng mặt tôi lên xoa bóp: “Toàn là da bọc xương.”
“Thế anh nói xem em có đẹp không?” Tôi ngẩng đầu lên, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa gạt một lời khen trái lương tâm.
“Đẹp! Em là loại gia vị đặc biệt nhất mà anh từng nếm trải trong suốt mấy năm nay.”
Chóp mũi của tôi khẽ nhúc nhích: “… Hương vị gì?”
“Hay là thế này đi, để anh pha cho em nếm thử.”
Tôi là một kỹ sư thiết kế bao bì, tôi rất muốn nói như vậy, nhưng trên thực tế tôi chưa có đủ kinh nghiệm hành nghề một năm nên hiện tại chỉ có chức danh sơ cấp: nhân viên thiết kế bao bì, chủ yếu phụ trách nâng cấp ứng dụng thiết kế bao bì này nọ…
Nghề này cần sức tưởng tượng thiên mã hành không vô cùng tận, có thể coi là nhà nghệ thuật, đồng thời cũng cần chịu khổ nhọc khúm núm, coi như công nhân.
Trương Đạc gửi một meme cho tôi, thời gian là 08 giờ 58 phút, cách thời gian thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch ba mươi hai phút. Giữa ban ngày, lý trí tỉnh táo, tôi quay đầu mở trang web, tìm được anh ta trên Linkedln, thấy họ tên tuổi tác nghề nghiệp đều trùng hợp thì mới trả lời: [Chào buổi sáng!]
Khi tôi sửa bản thiết kế xong, cuối cùng Hàn Triệt cũng tỉnh dậy. Tuần trước anh rất bận nên tuần này được nghỉ, hỏi tôi buổi tối muốn ăn gì?
Đúng vậy, rạng sáng tôi đồng ý tiếp tục ở lại nhà anh, lý do là chưa tặng quà đáp lễ thì sao có thể rời đi?
Tôi nhất thời không biết anh không muốn tôi rời đi nhiều hơn, hay là tôi muốn ở lại nhiều hơn nữa.
Tôi nhắc đến chuyện Trương Đạc tìm tôi tán gẫu, tới tận khuya Hàn Triệt mới trả lời tôi:
[Lúc nãy anh tập thể hình, mồ hôi đầm đìa! Sướng!]
[Em thích chơi thì cứ chơi đi, nhưng đừng trả giá thật lòng gì với đàn ông ở quán bar.]
Trái tim của tôi đã sớm giao cho nhân cách chênh lệch giữa Douban và Zhihu của anh rồi, làm gì còn dư chỗ nào mà chia sẻ cho người khác: [Thế còn anh?]
Gửi xong tôi lại cảm thấy không ổn, nhưng không ngờ anh trả lời ngay tức thì: [Chúng ta tất nhiên là khác.]
Tôi truy hỏi đến cùng: [Khác chỗ nào?]
[Chúng ta vừa là thầy vừa là bạn, vừa là… tình nhân.]
Suy cho cùng thì Hàn Triệt vẫn là Hàn Triệt, cách dùng dấu ba chấm kiểu này, quả thực là ánh sáng của văn học.
Trong mấy lần trò chuyện, Trương Đạc nhắc đến “anh họ” Hàn Triệt của tôi, khen ngợi anh luyện cánh tay và vai lưng rất đẹp, hỏi Hàn Triệt làm nghề gì. Tôi trả lời anh học ngành kỹ thuật, bình thường hay chạy đến công trường kiến trúc. Anh ta trả lời lại ‘Bảo sao lại thế, công việc của anh ta cứ suốt ngày nhìn chằm chằm chỉ số chứng khoán phân tích, tình trạng sức khỏe dưới mức tối ưu, công việc như anh họ của em rất tốt’.
Ở đây xin thanh minh, tôi không phải là người thích hòa bình, tư tưởng cũng không phải là hủ nữ. Nếu được, tôi hy vọng hai người đàn ông này sẽ đánh nhau một trận vì tôi chứ không phải là tán thưởng lẫn nhau.
Tôi quăng đề tài cho anh ta: [Làm tài chính nghe có vẻ sướng ghê.]
Tôi cố ý nói một lời hai ý, nếu là mặt đối mặt thì chắc chắn tôi sẽ không thể nói nên lời, nhưng cách màn hình, mấy suy nghĩ kiều diễm lập tức rục rịch. Quả nhiên, đàn ông đều rất thích mấy câu hài hước kiểu này, chỉ số cổ phiếu còn đang lên xuống mà anh ta vẫn có thể một lần làm hai việc, tốc độ trả lời rất nhanh.
Rời khỏi phòng tập thể hình, Hàn Triệt đến thẳng công ty đón tôi. Tôi nơm nớp lo sợ rời khỏi đám đông, đi một vòng đường khác từ cửa hông. Thấy tôi lén lút, anh nói một câu vạch trần tôi: “Sợ anh đẹp trai quá đồng nghiệp sẽ hỏi đông hỏi tây hả?”
“Đồng nghiệp của em có nhiều dân FA lắm, em cần dùng thân phận bình dân để mai phục bên cạnh họ.” Tôi mở gương lên, chải lại mái tóc bù xù.
Anh suy tư: “Ý em là em không phải độc thân?”
“… Không phải, ý em là, em phải sống chung với mọi người theo kiểu phàn nàn cách ly với đàn ông.” Tình bạn của phụ nữ phải được giữ cân bằng, tài nguyên quá mạnh sẽ dễ dàng bị lạc đàn. Một cô gái cô đơn sống xa quê hương như tôi cần phải vun vén cho giới xã giao của mình mỗi thời mỗi khắc.
“Oops, kiến thức đã được tiếp thu.”
Trước khi tan làm, tôi cố ý dặm lại lớp makeup tinh xảo, tất nhiên chỉ dặm lại phấn nền, son môi nâng khí sắc thôi. Vừa lúc hôm nay mặc áo gió màu trắng, tiên khí ập vào mặt, đứng trước Logo là có thể chụp họa báo.
Khi Hàn Triệt nhìn khuôn mặt của tôi lâu một chút, tôi lại nổi lên lòng hư vinh.
Trước khi xuống xe, anh lại nhìn tôi một cái: “Mới hai ngày đã tròn hơn rồi à? Không đến mức này chứ?”
Tôi liếc xéo anh: “Miệng chó không phun được ngà voi.”
“Chẳng lẽ thằng chơi cổ phiếu kia có thể phun được ngà voi?”
Tôi phồng má: “Ít nhất người ta cảm thấy em rất đẹp.”
“Em vốn rất đẹp mà.” Anh nhấn mạnh: “Anh chưa từng nói em không đẹp, anh chỉ muốn nói, đôi khi em không phải gu anh.” Nói xong, anh lại bắt đầu khuyên nhủ với vẻ sâu sắc: “Vẻ đẹp của em là do chính em định nghĩa, em phải kiên định với tiêu chuẩn của mình thì mới gặp được người phù hợp với tiêu chuẩn của em. Chứ nếu em cứ dao động theo xu hướng và thẩm mỹ của người khác thì rất khó khai quật được bản thân mình thật sự.”
Đàn ông già ba mươi tuổi chơi Zhihu đúng là rất thích nói đạo lý, làm ngũ tạng của tôi đều bị đâm cho xì hơi.
Cô gái trẻ hai mươi hai tuổi, khát vọng ánh nhìn của người chung quanh hoàn toàn không nghe được đạo lý của anh. Mà Hàn Triệt vẫn còn tiếp tục: “Hơn nữa, thằng chơi cổ phiếu kia khen em chắc chắn là có mục đích. Đàn ông là giống loài cực kỳ ngạo mạn, nếu không có mục đích gì thì đề tài của họ sẽ chỉ xoay quanh sự thành công của bản thân, hơn nữa yên tâm thoải mái cho rằng vẻ đẹp của các em chính là vật hiến tế cho sự đỉnh cấp của mình.”
“Anh không phải là đàn ông chắc?” Tôi hỏi lại.
“Anh phải chứ, nhưng anh là kiểu đàn ông tỉnh táo.”
Giẫm đạp đồng loại còn phải tâng bốc bản thân, chính xác là kẻ ngạo mạn không lẫn vào đâu được. Tôi trừng anh: “Thế thì anh ta khen em có mục đích gì?”
Ánh mắt Hàn Triệt chợt lóe lên một tia sắc bén, gằn từng chữ: “Ngủ! Em!”
“Em không tin!”
“Xin hỏi cô Lâm xinh đẹp, cô cho rằng mục đích của cậu ta là gì?”
Một dòng khí sôi trào trong lồng ngực của tôi, đáp án đã quá rõ ràng, nhưng ít nhiều gì tôi cũng không thể nói nên lời. Chuyện này hết sức bình thường, nhưng trong mắt một tay chơi lâu năm thì lại bị đổi trắng thay đen cứ như trò đùa.
Anh nhìn tôi trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là yêu đương với em?”
Tôi cứng đờ người ra đó. Mặc dù biết rõ kỹ năng xử lý quan hệ nam nữ và cảm xúc một cách linh hoạt chu đáo là một kiểu “nghề kỹ thuật” trong mối quan hệ hai giới, không có kinh nghiệm thì không thể nào già dặn được. Nhưng tôi vẫn không thể phủ định ước mơ cổ tích ở lứa tuổi rực rỡ nhất, cứ cảm thấy mình là công chúa Bạch Tuyết của vận mệnh, cô bé lọ lem mang vừa chiếc giày thủy tinh, người đẹp ngủ trong rừng sẽ được hoàng tử đánh thức bằng một nụ hôn, rồi cả cô gái ngây thơ sẽ khiến kẻ phong lưu rửa tay gác kiếm.
Chúng tôi đã đánh cược.
Từ khi bắt đầu ván cược, tôi đã biết phần thắng của mình rất nhỏ.
Khi đến Swindlers’ đã là tám giờ rưỡi tối, tôi phải nốc một ly cà phê mới miễn cưỡng tỉnh táo.
Ở quầy bar trên tầng hai, Trương Đạc ngồi ở vị trí gần chỗ ngồi của Hàn Triệt hôm qua, nhiệt tình vẫy tay gọi tôi. Hôm nay anh ta mặc rất thoải mái, ngược lại khiến tôi trông có vẻ chịnh trọng.
“Đến quán bar hai ngày liên tiếp, người mới quán bar có chịu nổi không?”
Anh ta muốn gọi một ly wishky cho tôi, tôi nói mình chỉ có thể uống một ly cocktail thôi, xoa huyệt thái dương, lộ ra trạng thái mỏi mệt.
Trương Đạc trò chuyện với tôi một giờ, đề tài rất lặt vặt. Quán bar rất ồn, khoảng cách giữa nam nữ sẽ gần hơn quán cà phê hay nhà hàng bình thường, là một nơi chuyên dùng để mập mờ. Lý do khiến Hàn Triệt phủ nhận Trương Đạc là một người đàn ông tốt chính vì… người đàn ông tốt sẽ không hẹn hò ở quán bar.
Không biết có phải vì không có cồn giúp đỡ, hay là do có một cây đao lơ lửng trên đỉnh đầu, mà tôi không thể nào phấn khích được. Cho nên khi anh ta mời tôi đi nhảy disco, tôi vui vẻ đồng ý.
Hàn Triệt gửi tin nhắn như quỷ đòi mạng: [Next! Body Touch!]
Tựa như công cụ bị dục vọng đàn ông thao túng, khi bàn tay của Trương Đạc mượn nhịp nhạc nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, tôi thật sự nhíu mày.
Tay của Trương Đạc không hoạt động lên xuống, nhưng ngón tay thăm dò và ánh mắt rõ ràng đang rục rịch ham muốn trong tiếng nhạc DJ. Anh ta cúi xuống kề bên tai tôi, bờ môi lơ đãng lướt qua vành tai. Anh ta đang trưng cầu ám chỉ của tôi, tôi gần như có thể tưởng tượng được một khi mình thả lỏng phòng tuyến, cơ thể của mình sẽ rơi vào tình huống như thế nào.
Cũng không bất ngờ gì cả, trong trường hợp như vậy cũng không cần phải đùn đẩy làm gì, chừng mực kiểu này vẫn chưa đến mức quá đáng.
Chẳng qua, thước đo tiến triển giữa nam nữ của tôi không phù hợp với loại đàn ông thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi.
“Bíp bíp…”
Trương Đạc hạ cửa kính xe ghế sau xuống, vẫy tay với tôi. Tôi bước ra hai bước gõ cửa kính xe: “Cảm ơn anh nhé.”
Anh ta đỡ tay trên trán, lộ ra vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi, đôi mắt như chim ưng đã thu hồi vẻ sắc bén: “Cảm ơn anh gì cơ?”.
“Cảm ơn anh đã mời em uống rượu.” Tôi nở nụ cười ngọt ngào, nhìn đuôi xe biến mất.
Chiếc Cadillac bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng ngay trong bóng đêm chậm rãi chạy đến bên cạnh, Hàn Triệt nhìn bên kia đường rồi lắc đầu: “Làm tài chính đúng là không thành thật bằng dân ngành kỹ thuật bọn anh, mới gặp hai lần đã định dụ con gái nhà người ta lên giường.”
“Người ta có xấu chỗ nào đâu!” Tôi phủ nhận.
Khóe miệng anh nhếch lên: “Có hay không em tự biết. Em đã hai mươi hai rồi, không phải mười hai.”
Tôi ngã người trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khoanh tay làm ra tư thế đề phòng.
Đến chiếc đèn đỏ thứ hai, tôi hỏi Hàn Triệt: “Trước kia lúc anh không phải kẻ phong lưu thì thích kiểu con gái như thế nào?”
Anh nói: “Chính vì anh không biết mình thích kiểu con gái như thế nào nên mới trở thành kẻ phong lưu.”
Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng anh nằm trong bụi hoa: “Thích hết à?”
“Con gái tốt đẹp như thế, anh thật sự rất muốn thử mỗi một kiểu dáng, cho dù không có năng lực ăn được thì nếm mùi hương cũng thích rồi.”
“Anh tưởng anh đang ăn lẩu buffet chắc?”
Nói đến đây, trong xe chợt chìm vào yên tĩnh nửa khắc, anh chợt hỏi tôi: “Đói chưa?”
Buổi tối chúng tôi ăn teppanyaki chính tông, lý do là vì tôi nói mình muốn ăn một bữa thật đắt tiền. Nhưng thứ này thật sự không đủ no, trình diễn đẹp mắt môi trường sang trọng thôi chứ không được thoải mái. Tôi vội gật đầu lia lịa: “Lúc nãy mới uống có một ngụm rợu thôi mà dạ dày em đã đau quặn lại rồi.” Rõ ràng ăn cơm xong rồi mới đến quán bar, vậy mà lại có cảm giác như bụng rỗng uống rượu.
Anh phấn khởi nói: “Chúng ta ăn bữa khuya đi!”
Ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu sáng một nửa thùng xe, tôi mở mắt đối diện với anh ngồi trong bóng tối. Thấy vẻ mặt anh đầy mong chờ, tôi cau mày, giả vờ tiếc nuối: “Nhưng mặt em tròn lắm lắm.”
“Ai nói thé!” Anh đạp chân phanh thật mạnh, nâng mặt tôi lên xoa bóp: “Toàn là da bọc xương.”
“Thế anh nói xem em có đẹp không?” Tôi ngẩng đầu lên, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa gạt một lời khen trái lương tâm.
“Đẹp! Em là loại gia vị đặc biệt nhất mà anh từng nếm trải trong suốt mấy năm nay.”
Chóp mũi của tôi khẽ nhúc nhích: “… Hương vị gì?”
“Hay là thế này đi, để anh pha cho em nếm thử.”