Chương 44: 28 và 29 tháng Hai
"Sao con không giữ con bé lại ăn cơm?"
"Mẹ la lớn như thế con giữ lại được kiểu gì ạ?"
"Lỗi mẹ lỗi mẹ, lần sau mẹ vừa im lặng vừa giả vờ không thấy."
***
Trí bị gãy tay không tiện lái xe đạp, Việt Chinh cũng không thể đèo Trí đi học nên hai đứa hẹn nhau bắt chuyến buýt đến trường. Cho dù có thương tích trên người sáng sớm Trí vẫn đứng trước chiếc cổng trắng dưới giàn hoa giấy còn đọng sương chờ Việt Chinh. Từ xa cậu đã thấy nhỏ lật đật lao ra khỏi nhà chạy về phía mình, tà áo dài trắng tinh nghịch chuyển động theo bước chân và nụ cười rạng rỡ trên môi làm sáng bừng cả khung cảnh chưa có tia nắng nào chiếu xuống. Trông có vẻ Việt Chinh đã quẳng được những mông lung về bản thân, nhưng cậu không rõ được là nhờ chiếc hôn như chuồn chuồn đạp nước, hay vì sự xuất hiện của mẹ mình khiến hồn phách nhỏ mang theo cả mớ bòng bong ấy trôi dạt nơi đâu.
Việt Chinh mở cổng tươi rói đứng trước mặt Trí, ở khoảng cách gần như thế này cậu dễ dàng thấy được quầng thâm dưới mắt nhỏ, cậu hỏi: "Bạn không ngủ được à?"
Nụ cười Việt Chinh cứng ngắt ngay lập tức.
Chiều hôm qua nhỏ bỏ chạy ngay sau khi mẹ Trí tìm hàng xóm kể đoạn kết gì đấy, bà nói bà không thấy gì cả, nhưng đánh chết Việt Chinh cũng không tin là bà không thấy gì. Cả tối nhỏ hết ôm đầu lại ôm mặt nghĩ lại tình huống ấy, vừa bối rối vừa hoảng sợ lại xen vào chút ngại ngùng, lần đầu gặp thì thấy tay trong tay, lần hai gặp thì thấy hôn má, Việt Chinh muốn đào hố tự nhảy xuống cho sự xấu hổ này. Đến khuya muộn Việt Chinh vẫn nghĩ đến vấn đề mẹ Trí sẽ nghĩ gì về mình mà mất ngủ, mãi đến khi mệt nhoài nhỏ mới thiếp đi. Sáng dậy nhỏ niệm trong đầu cả tỉ lần không nghĩ đến chuyện này nữa và thật sự đã ém xuống thì Trí lại khơi dậy vấn đề của nhỏ.
Việt Chinh cảm thấy mặt và tai mình nóng bừng, nhỏ bực bội không hài lòng liếc nhìn Trí, sau tất cả những rối rắm của nhỏ đều bắt đầu người đứng trước mặt này. Việt Chinh lên cơn giận dỗi, nhỏ đá nhẹ vào chân Trí rồi hằn học bỏ đi trước.
Trí: "..."
Trí sải hai ba bước chân đã bắt kịp Việt Chinh, cậu túm lấy quai cặp kéo nhẹ người đi trước về phía mình, "Đưa balo đây mình cầm cho."
"Không cần!"
Trí nhịn cười, cậu đoán được Việt Chinh giận dỗi vì chuyện gì, nhưng cậu cũng không tránh được chuyện mẹ mình sẽ về ngay khoảnh khắc ấy mà. Thấy Việt Chinh quạu cậu cũng không thuyết phục nhỏ đưa balo cho mình, thay vào đó cậu dùng sức nhấc chiếc balo khỏi vai Việt Chinh.
Hai bên vai bỗng mất đi lực đè nặng Việt Chinh vội dừng bước quay đầu nhìn ra sau, tay phải Trí bó bột cồng kềnh, cậu đeo balo của mình bên vai trái, tay trái lại cầm lấy balo của Việt Chinh. Nhỏ cau mày đẩy tay Trí ra khỏi quai cặp mình, "Không nặng đâu."
"Có nặng." Trí xác nhận lại, hai đứa phải đi bộ một đoạn ra trạm xe, cậu nghĩ Việt Chinh mang chiếc balo này ra đến đó sẽ còng lưng mất. "Bạn đưa mình cầm thì sẽ không mỏi bằng việc nhấc trên không trung như thế này đâu."
Việt Chinh thấy Trí chẳng có ý định thả balo của mình nên đành tháo khỏi vai để Trí tự do cầm. Sợ nặng nhỏ bèn mở khóa lấy hai cuốn sách dày nhất ra khỏi balo lấy lý do mình cần ôn bài, mà Trí cũng chỉ cười không nói gì. Chút ngọt ngào vì được quan tâm này cậu nhận.
Hai đứa đi song song bên đường vẫn còn đọng sương trên dạt cỏ dại xanh rì, Việt Chinh cúi đầu học lại mấy đoạn trong sách giáo khoa, Trí đi bên cạnh tay phải bó bột tay trái cầm chiếc balo màu vàng thi thoảng nhắc Việt Chinh nhìn đường. Mặt trời ở đằng Đông càng lên cao sưởi ấm từng bước chân đôi trẻ.
Lúc cả hai đến trường Trí đã thành tiêu điểm với cú xuất hiện ngầu như phim siêu anh hùng hôm thi học sinh giỏi. Mấy đứa có mặt ngày hôm ấy lan tin và hình ảnh khắp nơi, cảnh tay Trí bó bột, quần áo lấm lem, tóc hơi rối có trong mọi cuộc trò chuyện của đám học sinh từ Facebook đến Instagram sang cả Zalo. Tụi nó nghe nói bạn đẹp trai cao ơi là cao này không may bị tai nạn trên đường đi thi học sinh giỏi, tưởng chừng không thể tham gia nhưng cuối cùng lại vẫn đến kịp giờ khi tay phải bị gãy, và hoàn thành xuất sắc bài thi bằng tay trái.
Nghe có ngầu đét không chứ?!
"Xin "info" của trai đẹp lại còn học giỏi này với!"
"Đỗ Thành Trí, 11A2, cao hơn 1m8, chuyên Hoá và các môn còn lại cũng giỏi như môn Hoá, đã có bạn gái, rất yêu bạn gái!" Dưới bình luận này là ảnh Trí đứng cạnh dỗ Việt Chinh nước mắt ngắn dài hôm thi học sinh giỏi.
"Ôi đã có bạn gái rồi à?"
"Chuyện hiển nhiên trên đời này là người có nhan sắc khả năng độc thân không cao."
Cả trường lại rần rần vì chiếc ảnh mang đầy hơi thở phim ảnh thanh xuân này, ai cũng cảm thán hai đứa đã đẹp đôi lại còn học giỏi.
Trí và Việt Chinh bước đến hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ào bên chiếc ghế đá, từ ngày lên 11 tụi nó chẳng cãi nhau nhưng cũng hiếm hoi lắm A1 và A2 mới tụ lại hóng chuyện gì đó. Việt Chinh nhận lại chiếc balo từ tay Trí, hai đứa cũng tò mò chụm đầu vào đám đông xem thử có chuyện gì. Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ và thủ quỹ A1 túc trực khắp các bài viết liên quan đến Trí chỉ để trả lời Trí đã có bạn gái trước những bình luận xin thông tin cá nhân, mấy đứa A2 đứng cạnh cũng góp ý phải bình luận thế này thế nọ.
"Mày phải ghi rõ là Trí nhà tao dù "hot" thế nào cũng chỉ chung tình với Việt Chinh ấy, phải nhấn mạnh là một bạn nam mang đầy cờ xanh trên người!"
"Viết thêm Việt Chinh vừa xinh vừa hiền vừa giỏi nữa, một chín một mười với Trí ấy."
Việt Chinh: "..."
Việt Chinh đưa tay che mặt trốn biệt vào lớp. Trí lại rất hứng thú với chuyện được hai lớp thay mặt đánh dấu chủ quyền dưới mỗi bình luận hỏi về mình, cậu nhìn Việt Chinh chạy biến cũng chỉ cười rồi tiếp tục chụm đầu vào xem cả đám tiếp tục làm gì.
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ là người chụp mấy tấm hình của Trí và Việt Chinh hôm nọ, giờ cậu lại hăng hái trả lời bình luận kể chuyện hôm ấy cặp cán sự nhà chúng nó đáng yêu như thế nào, nhưng văn chương của cậu tỉ lệ nghịch với độ nhiều chuyện, nhiều câu cậu chẳng biết phải viết thế nào cho hay.
"Mấy đứa lớp dưới bảo Việt Chinh chẳng phải hotgirl gì, thắc mắc sao lại thành đôi với Trí này, nghe ghét thế nhờ, tao phải trả lời kiểu gì để chặn họng tụi nó lại đây?"
"Trả lời là sự va chạm của trái tim và tâm hồn quan trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài lộng lẫy."
"Đúng đúng đúng, nghe hay thế!" Cậu bạn A1 gõ nhanh xuống khung trả lời, nhưng cái giọng vừa cất lên kia nghe quen tai thật, hệt như Trí Đỗ. Tụi nó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người vừa nói, chỉ thấy Trí cũng đang cúi người theo dõi chiếc điện thoại.
Có đứa không kiềm được mà thốt lên, "M* nó chứ!", chính chủ tự bảo vệ người yêu thì ngầu đấy nhưng sến sẩm chết đi được.
"Việt Chinh xinh mà." Trí nói thêm, cậu hất cằm về phía cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ, "Mày trả lời thêm đi."
Cậu bạn A1 gật gật đầu gõ ầm ầm xuống điện thoại, mấy đứa đứng cạnh cũng vội vàng khen Việt Chinh xinh xắn đầy khu bình luận. Có lẽ chuyện duy nhất cả hai lớp chung tay hoà thuận như thế này là tích cực đẩy thuyền cặp đôi cán sự của tụi nó.
Trống đánh vào tiết hai lớp tản ra ai về lớp nấy, mấy đứa A1 vừa vào cửa đã thấy Ý Lan đứng cạnh Việt Chinh nói chuyện gì đó. Nhan sắc Ý Lan quá nổi bật khiến tụi nó nghĩ đến chuyện va chạm trái tim và tâm hồn của Trí đối với Việt Chinh, tụi nó chậc lưỡi cảm thán tình cảm gà bông dưới mái trường này của Trí. Không ai ngồi cân đo đong đếm tình cảm của ai dành cho ai nhiều hơn, nhưng tụi nó đều thấy được Trí thương Việt Chinh sâu nặng như thế nào.
Cái nắng đầu ngày xuyên qua khung cửa sổ lấp lánh trên người Việt Chinh, tấm rèm bay nhè nhẹ chạm vào tóc mai nhỏ, không biết lớp trưởng với lớp phó nói gì mà Việt Chinh cong mắt cười. Đám A1 chợt nghĩ, dù không có chuyện va chạm tâm hồn gì đó thì Trí say đắm Việt Chinh cũng không có gì phải thắc mắc cả, nhỏ không đẹp như hotgirl, tính cách không nổi bật, nhưng trông nhỏ như một nữ chính nhẹ nhàng trong phim thanh xuân mà bạn nam nào cũng muốn chở che khi nhìn thấy được nét đẹp tiềm ẩn này.
***
Việt Chinh xuống phòng giáo viên tìm thấy Toán, nhỏ lấp ló ngoài cửa một hồi mới đủ can đảm bước vào chào thầy. Trước kì thi thầy đặt kì vọng vào Việt Chinh rất nhiều, thầy biết Việt Chinh chậm nhưng kiến thức nắm rất vững, suốt thời gian qua thầy dày công ôn luyện và dạy cho Việt Chinh rất nhiều cách để nâng cao tốc độ làm bài. Thầy không nói nhưng Việt Chinh biết thầy đánh cược một giải nào đó vào người nhỏ, chỉ là...
Việt Chinh siết chặt hai tay lại với nhau lí nhí trong miệng một câu xin lỗi, thầy Toán đẩy đống đề thi đang chấm lở dở sang một bên thở dài: "Em không cần xin lỗi thầy, thầy biết em đã cố gắng và nổ lực như thế nào suốt quá trình ôn thi rồi. Chuyện xui rủi xảy như một thử thách trên người em thôi. Thầy hài lòng với kết quả mình nhận được khi em tiến bộ hơn rất nhiều."
Việt Chinh thả lỏng cả người, nhỏ vừa cảm động vừa biết ơn: "Em cảm ơn thầy ạ."
"Em cũng không cần tự trách bản thân hay tiếc nuối gì cả, như thầy đã nói đấy, quá trình em nghiêm túc học hành là một giải thưởng cho chính bản thân em rồi."
"Vâng ạ."
"Dù kết quả thế nào thì năm sau em vẫn tham gia kì thi chứ?"
"Em sẽ ạ!"
Thầy Toán hài lòng gật đầu, sau khi Việt Chinh rời khỏi phòng giáo viên ông mới tựa lưng ra ghế thành thật với cảm xúc tiếc nuối của mình, nếu Việt Chinh có tinh thần mạnh mẽ hơn thì kết quả vô cùng khả quan. Nhưng ông thật sự không trách cô trò hay thấy hành trình ôn thi của mình đổ sông đổ biển. Người ta hay nói Học thầy không tày học bạn, làm sao ông không biết được quá trình tiến bộ của Việt Chinh hơn phân nửa là nhờ cậu trò Đỗ Thành Trí chứ, ông chỉ đốc thúc Việt Chinh phần nào mà thôi.
Việt Chinh trở về lớp đã thấy Trí ngồi ở chiếc ghế đá, tay trái cậu cầm ly trà sữa, Việt Chinh bước nhanh chân hơn lại gần Trí.
"Thầy có nói gì với bạn không?" Trí đưa ly trà sữa sang cho Việt Chinh hỏi.
Việt Chinh lắc đầu, "Thầy bảo năm sau có thi lại không."
"Năm sau bạn có thi lại không?"
"Có."
Trí nghe được sự quyết tâm của Việt Chinh, khác hẳn thời gian trước nhỏ do dự sợ mình không đủ sức với kì thi, cậu sợ Việt Chinh tự trách bản thân để lỡ kì thi vừa rồi nên đặt kì vọng vào năm sau tạo thành áp lực, năm sau lên 12 có nhiều thứ phải nghĩ hơn, học hành cũng sẽ nhiều hơn. Cậu muốn nói Việt Chinh hãy thả lỏng trước để thấy mình có đủ sức với năm cuối quan trọng hay không, nhưng cũng tin Việt Chinh biết cách cố gắng để cân bằng nên đành thôi.
"Bạn có bất tiện gì ở lớp không?" Bỏ qua chuyện của mình, Việt Chinh nhìn sang cánh tay Trí hỏi.
"Không có gì bất tiện cả, chỉ được ưu tiên hơn thôi." Cậu thuận tay trái như cách dùng tay phải nên không có gì bất tiện trong việc ghi chép bài vở, nhưng thầy cô hay bạn cùng lớp vẫn rất ưu ái miễn làm bài tập hoặc chủ động chép bài giùm. Cơ hội ngàn năm có một như thế này cậu cũng không từ chối, làm gì có đứa học sinh nào thích làm bài tập về nhà đâu.
Việt Chinh áp ly trà sữa vào mặt nghiêng đầu nhìn Trí, nhỏ đã nghĩ đến rất nhiều tình huống bất tiện và muốn giúp Trí nhưng có vẻ người ngồi cạnh chẳng có vấn đề gì cả, thậm chí cậu vẫn như thường cầm cặp và đi mua trà sữa cho mình. Việt Chinh thở dài thành tiếng.
"Sao đấy?"
"Bạn thật sự không cần mình giúp gì à? Khi tay phải như thế này."
Trí tựa lưng vào ghế, cậu nhìn vẻ mặt muốn giúp gì đó cho mình, cậu thành thật: "Cũng có chuyện bất tiện chứ."
"Chuyện gì thế?" Mắt Việt Chinh sáng rực lên.
Tuy thuận cả tay trái nhưng có nhiều hoạt động nếu dùng một tay thì không tiện, chẳng hạn như sinh hoạt cá nhân, Trí nheo mắt nhìn Việt Chinh đang phấn khởi khi nghe mình cũng có lúc cần phải giúp đỡ, đôi mắt người ngồi cạnh trong veo khiến cậu chẳng nỡ trêu chọc. Trí cười, cậu đưa tay làm rối tóc mái Việt Chinh, "Bạn mong mình gặp khó khăn đấy à? Uống nhanh đi còn vào lớp.", nói rồi cậu đứng dậy trở về lớp, Việt Chinh còn khờ lắm, cậu chẳng dám đùa, chưa kể chuyện mẹ mình thấy hai đứa thân mật Việt Chinh còn chưa hết sốc.
"Mình chỉ muốn giúp bạn thôi mà!" Việt Chinh vừa sửa lại mái tóc rối tung trước trán vừa nói vọng theo bước chân người đã rời đi.
Giọng Việt Chinh hơi lớn, cậu-bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ ngồi trong lớp nghe được vội ló đầu ra ngoài hóng chuyện, "Sao đấy?"
"Bạn thấy Trí có gì bất tiện khi bị gãy tay thế không?"
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ đăm chiêu một chút, nếu người bình thường gãy tay thuận thì cái gì cũng bất tiện đấy, nhưng một thằng hoàn hảo như Trí thì có gì bất tiện đâu, cậu nghĩ một hồi mới nói: "Nếu bất tiện thì chắc có lúc tắm rửa, thay quần áo gì đó, tại dùng một tay thì khó hơn thôi. Mà sao thế?"
Việt Chinh: "..."
***
Kết quả kì thi học sinh giỏi được công bố vào ba tuần sau, như Trí đảm bảo với Việt Chinh trước đó, cậu đạt giải Nhất môn Hoá. Nhật Luân đạt giải Nhì môn Lý, Ý Lan đạt giải khuyến khích môn Sinh, thời gian trước cả bốn đứa vất vả ôn thi nhưng chỉ có ba người đạt giải, Việt Chinh trượt Toán như đã dự đoán.
Kết quả này khiến cả trường lại ồn ào cảm thán nhắc lại câu chuyện cái bạn nam đẹp trai 11A2 đi thi gặp tai nạn những đến để hoàn thành bài thi, giờ lại ẵm luôn giải Nhất với điểm số gần như tuyệt đối. Lại có vài người nhắc đến cả Việt Chinh, nói rằng trước đó đẩy Trí và Chinh là cặp đôi xứng đôi về mặt tri thức nhưng giờ người giải Nhất người không được gì. Mấy đứa A1 thấy dòng bình luận này đầu đứa nào cũng nóng lên, nhất quyết muốn nói chuyện cho ra lẽ. Tụi nó rõ lòng bàn tay Việt Chinh ưu tú như thế nào, nếu ngày thi hôm ấy không xảy ra tai nạn thì Việt Chinh cũng sẽ có giải mà thôi. Việt Chinh không bị ảnh hưởng bởi kết quả này, nhỏ vội vàng giữ tay các bạn cùng lớp lại:
"Thôi mà, kệ họ đi."
Đám A1 lắc đầu không chịu: "Phải cho tụi biết chứ!"
"Không cần thiết mà, mình không cần những người không liên quan biết những thứ đó." Sau vụ cái Tâm tự tử và có nhiều bình luận sai sự thật, Việt Chinh hiểu đạo lý đối với người ngoài họ chỉ muốn nghĩ và tin những gì họ muốn, nhưng dần họ cũng chẳng để ý đến nữa, rõ ràng rằng họ không sống cuộc sống của mình và ngược lại mình không sống cuộc sống của họ. Đã như thế thì cần gì phải tốn thời gian cho những cuộc cãi vả trên mạng chứ.
Ý Lan cuộn tròn cuốn sổ đầu bài xuống dưới đánh nhẹ lên người mấy đứa muốn xông pha, "Rảnh quá nhỉ? Rảnh quá thì ôn bài chút nữa kiểm tra một tiết kìa, mặc kệ người ta đi, cứ nghĩ người để ý nhiều là người không có thứ họ muốn nên bắt bẻ thôi, giải tán!"
Cả đám nín thin thu lại điện thoại, Việt Chinh không muốn làm lớn chuyện mà Ý Lan nói cũng đúng, tụi nó cười hì hì: "Việt Chinh đừng để ý nhé."
Việt Chinh cũng cười lại, nhỏ gật đầu đảm bảo mình không đọc những lời khó nghe trên mạng.
Thấy cả lớp ngoan ngoãn cất điện thoại lôi sách vở ra ôn bài, Việt Chinh ra hành lang tìm Ý Lan nói chuyện. Ý Lan cũng trải qua quãng thời gian vất vả vừa ôn thi vừa cân bằng những môn còn lại, cả bốn đứa đều xứng đáng tự khen thưởng cho bản thân. Nhưng vì Việt Chinh là đứa duy nhất trượt nên ba người còn lại chẳng nói gì trong nhóm chat đã lập trước đó, Việt Chinh biết mọi người sợ nhỏ buồn nên chẳng có thái độ vui vẻ gì.
"Chiều tụi mình đi ăn cùng nhau nhé?"
Ý Lan nghiêng đầu quan sát thật kĩ Việt Chinh, thấy cô bạn chẳng buồn rầu gì mới thở phào gật đầu, "Mình muốn ăn lẩu."
Ý Lan và Việt Chinh đang mơ về một bàn ăn thịnh soạn thì bên A2 có tiếng ồn ào, hai đứa nhìn sang lại thấy Nhật Luân được vây quanh bởi một nhóm em gái lớp dưới. Trang chủ của trường hoạt động rất năng nổ, vừa có kết quả thi đã đăng bài kèm ảnh chúc mừng các học sinh. Nhan sắc của Nhật Luân và Trí đều nổi bật, Trí đã có bạn gái, nên đối tượng được săn lùng và hâm mộ lúc này chỉ có Nhật Luân. Ý Lan liếc qua lại dời mắt nhìn ra khoảng không. Việt Chinh cũng tinh ý nhận ra tâm trạng Ý Lan đi xuống như xe mất phanh, nhỏ muốn hỏi lại thấy kì nên đành thôi.
"Bạn muốn hỏi gì?"
Việt Chinh vén tóc sang tai cho đỡ lúng túng: "Hai người..."
"Như mọi người nhìn ra mà, mình thích bạn ấy, nhưng bạn ấy không thích mình." Ý Lan thẳng thắn thừa nhận, nhỏ nhìn sang bên A2 một lần nữa, Nhật Luân không còn trước hành lang nhưng đám người vẫn còn đứng đó. "Bọn mình như ngày 28 và 29 tháng Hai vậy đó, nghe rất gần nhưng thật ra rất xa."
"Bạn ấy từ chối bạn sao?"
Ý Lan lắc đầu, "Bạn ấy không biết mình thích bạn ấy."
Việt Chinh không hiểu được cảm giác của Ý Lan, cũng không biết nói như thế nào tốt đành chọn im lặng. Ý Lan phất tay cười, "Nói sao nhỉ, có lẽ vì bạn ấy quá ưu tú nên mình có một chút khó buông bỏ được tình cảm kì lạ của mình dành cho bạn ấy, nhưng nghĩ lại xem, mình cũng là một cô gái ưu tú mà, rồi mình sẽ gặp được người còn tốt hơn bạn ấy và có tình cảm với mình nữa, đúng không? Việc gì phải cố chấp chứ."
Ý Lan hít một hơi thật sâu, đáy mắt có tia chua xót nhìn ra tán cây ngoài sân, mình thích thầm bạn thân còn bạn thân thích thầm bạn của mình, tại sao tình cảm nảy sinh một cách kì lạ như thế nhỉ. Khi mà sau này dù Nhật Luân hoàn toàn không còn có ý gì với Việt Chinh nữa thì Ý Lan cũng không thể thoải mái bày tỏ. Nếu đã như thế thì cứ giữ tình bạn này cho trọn vẹn nhất có thể thôi.
________
Lời của Hoa Cỏ:
Hi mọi người, chỉ còn mấy hôm nữa là hết năm 2023 rồi, mình mong mọi thứ vẫn sẽ thuận lợi với mọi người. Mình vừa nghĩ, mình bắt đầu viết lại Hành Lang Hai Lớp hồi tháng 7 năm nay, và thật may mắn khi mọi người vẫn chờ và đón nhận bộ truyện này. Mình biết ơn mọi người lắm!
Mình chúc mọi người 2024 thật nhiều sức khoẻ, hạnh phúc, may mắn, vạn sự như ý, và được thế giới đối xử thật ấm áp dịu dàng nhe ❤️.
Hành Lang Hai Lớp đã sắp đến hồi kết rồi, mình mong năm sau mọi người sẽ vẫn đồng hành với mình và các bạn nhỏ trong truyện đến chương cuối cùng.
29 tháng 12, 2023
Trân trọng,
Hoa Cỏ
xx
"Mẹ la lớn như thế con giữ lại được kiểu gì ạ?"
"Lỗi mẹ lỗi mẹ, lần sau mẹ vừa im lặng vừa giả vờ không thấy."
***
Trí bị gãy tay không tiện lái xe đạp, Việt Chinh cũng không thể đèo Trí đi học nên hai đứa hẹn nhau bắt chuyến buýt đến trường. Cho dù có thương tích trên người sáng sớm Trí vẫn đứng trước chiếc cổng trắng dưới giàn hoa giấy còn đọng sương chờ Việt Chinh. Từ xa cậu đã thấy nhỏ lật đật lao ra khỏi nhà chạy về phía mình, tà áo dài trắng tinh nghịch chuyển động theo bước chân và nụ cười rạng rỡ trên môi làm sáng bừng cả khung cảnh chưa có tia nắng nào chiếu xuống. Trông có vẻ Việt Chinh đã quẳng được những mông lung về bản thân, nhưng cậu không rõ được là nhờ chiếc hôn như chuồn chuồn đạp nước, hay vì sự xuất hiện của mẹ mình khiến hồn phách nhỏ mang theo cả mớ bòng bong ấy trôi dạt nơi đâu.
Việt Chinh mở cổng tươi rói đứng trước mặt Trí, ở khoảng cách gần như thế này cậu dễ dàng thấy được quầng thâm dưới mắt nhỏ, cậu hỏi: "Bạn không ngủ được à?"
Nụ cười Việt Chinh cứng ngắt ngay lập tức.
Chiều hôm qua nhỏ bỏ chạy ngay sau khi mẹ Trí tìm hàng xóm kể đoạn kết gì đấy, bà nói bà không thấy gì cả, nhưng đánh chết Việt Chinh cũng không tin là bà không thấy gì. Cả tối nhỏ hết ôm đầu lại ôm mặt nghĩ lại tình huống ấy, vừa bối rối vừa hoảng sợ lại xen vào chút ngại ngùng, lần đầu gặp thì thấy tay trong tay, lần hai gặp thì thấy hôn má, Việt Chinh muốn đào hố tự nhảy xuống cho sự xấu hổ này. Đến khuya muộn Việt Chinh vẫn nghĩ đến vấn đề mẹ Trí sẽ nghĩ gì về mình mà mất ngủ, mãi đến khi mệt nhoài nhỏ mới thiếp đi. Sáng dậy nhỏ niệm trong đầu cả tỉ lần không nghĩ đến chuyện này nữa và thật sự đã ém xuống thì Trí lại khơi dậy vấn đề của nhỏ.
Việt Chinh cảm thấy mặt và tai mình nóng bừng, nhỏ bực bội không hài lòng liếc nhìn Trí, sau tất cả những rối rắm của nhỏ đều bắt đầu người đứng trước mặt này. Việt Chinh lên cơn giận dỗi, nhỏ đá nhẹ vào chân Trí rồi hằn học bỏ đi trước.
Trí: "..."
Trí sải hai ba bước chân đã bắt kịp Việt Chinh, cậu túm lấy quai cặp kéo nhẹ người đi trước về phía mình, "Đưa balo đây mình cầm cho."
"Không cần!"
Trí nhịn cười, cậu đoán được Việt Chinh giận dỗi vì chuyện gì, nhưng cậu cũng không tránh được chuyện mẹ mình sẽ về ngay khoảnh khắc ấy mà. Thấy Việt Chinh quạu cậu cũng không thuyết phục nhỏ đưa balo cho mình, thay vào đó cậu dùng sức nhấc chiếc balo khỏi vai Việt Chinh.
Hai bên vai bỗng mất đi lực đè nặng Việt Chinh vội dừng bước quay đầu nhìn ra sau, tay phải Trí bó bột cồng kềnh, cậu đeo balo của mình bên vai trái, tay trái lại cầm lấy balo của Việt Chinh. Nhỏ cau mày đẩy tay Trí ra khỏi quai cặp mình, "Không nặng đâu."
"Có nặng." Trí xác nhận lại, hai đứa phải đi bộ một đoạn ra trạm xe, cậu nghĩ Việt Chinh mang chiếc balo này ra đến đó sẽ còng lưng mất. "Bạn đưa mình cầm thì sẽ không mỏi bằng việc nhấc trên không trung như thế này đâu."
Việt Chinh thấy Trí chẳng có ý định thả balo của mình nên đành tháo khỏi vai để Trí tự do cầm. Sợ nặng nhỏ bèn mở khóa lấy hai cuốn sách dày nhất ra khỏi balo lấy lý do mình cần ôn bài, mà Trí cũng chỉ cười không nói gì. Chút ngọt ngào vì được quan tâm này cậu nhận.
Hai đứa đi song song bên đường vẫn còn đọng sương trên dạt cỏ dại xanh rì, Việt Chinh cúi đầu học lại mấy đoạn trong sách giáo khoa, Trí đi bên cạnh tay phải bó bột tay trái cầm chiếc balo màu vàng thi thoảng nhắc Việt Chinh nhìn đường. Mặt trời ở đằng Đông càng lên cao sưởi ấm từng bước chân đôi trẻ.
Lúc cả hai đến trường Trí đã thành tiêu điểm với cú xuất hiện ngầu như phim siêu anh hùng hôm thi học sinh giỏi. Mấy đứa có mặt ngày hôm ấy lan tin và hình ảnh khắp nơi, cảnh tay Trí bó bột, quần áo lấm lem, tóc hơi rối có trong mọi cuộc trò chuyện của đám học sinh từ Facebook đến Instagram sang cả Zalo. Tụi nó nghe nói bạn đẹp trai cao ơi là cao này không may bị tai nạn trên đường đi thi học sinh giỏi, tưởng chừng không thể tham gia nhưng cuối cùng lại vẫn đến kịp giờ khi tay phải bị gãy, và hoàn thành xuất sắc bài thi bằng tay trái.
Nghe có ngầu đét không chứ?!
"Xin "info" của trai đẹp lại còn học giỏi này với!"
"Đỗ Thành Trí, 11A2, cao hơn 1m8, chuyên Hoá và các môn còn lại cũng giỏi như môn Hoá, đã có bạn gái, rất yêu bạn gái!" Dưới bình luận này là ảnh Trí đứng cạnh dỗ Việt Chinh nước mắt ngắn dài hôm thi học sinh giỏi.
"Ôi đã có bạn gái rồi à?"
"Chuyện hiển nhiên trên đời này là người có nhan sắc khả năng độc thân không cao."
Cả trường lại rần rần vì chiếc ảnh mang đầy hơi thở phim ảnh thanh xuân này, ai cũng cảm thán hai đứa đã đẹp đôi lại còn học giỏi.
Trí và Việt Chinh bước đến hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ào bên chiếc ghế đá, từ ngày lên 11 tụi nó chẳng cãi nhau nhưng cũng hiếm hoi lắm A1 và A2 mới tụ lại hóng chuyện gì đó. Việt Chinh nhận lại chiếc balo từ tay Trí, hai đứa cũng tò mò chụm đầu vào đám đông xem thử có chuyện gì. Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ và thủ quỹ A1 túc trực khắp các bài viết liên quan đến Trí chỉ để trả lời Trí đã có bạn gái trước những bình luận xin thông tin cá nhân, mấy đứa A2 đứng cạnh cũng góp ý phải bình luận thế này thế nọ.
"Mày phải ghi rõ là Trí nhà tao dù "hot" thế nào cũng chỉ chung tình với Việt Chinh ấy, phải nhấn mạnh là một bạn nam mang đầy cờ xanh trên người!"
"Viết thêm Việt Chinh vừa xinh vừa hiền vừa giỏi nữa, một chín một mười với Trí ấy."
Việt Chinh: "..."
Việt Chinh đưa tay che mặt trốn biệt vào lớp. Trí lại rất hứng thú với chuyện được hai lớp thay mặt đánh dấu chủ quyền dưới mỗi bình luận hỏi về mình, cậu nhìn Việt Chinh chạy biến cũng chỉ cười rồi tiếp tục chụm đầu vào xem cả đám tiếp tục làm gì.
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ là người chụp mấy tấm hình của Trí và Việt Chinh hôm nọ, giờ cậu lại hăng hái trả lời bình luận kể chuyện hôm ấy cặp cán sự nhà chúng nó đáng yêu như thế nào, nhưng văn chương của cậu tỉ lệ nghịch với độ nhiều chuyện, nhiều câu cậu chẳng biết phải viết thế nào cho hay.
"Mấy đứa lớp dưới bảo Việt Chinh chẳng phải hotgirl gì, thắc mắc sao lại thành đôi với Trí này, nghe ghét thế nhờ, tao phải trả lời kiểu gì để chặn họng tụi nó lại đây?"
"Trả lời là sự va chạm của trái tim và tâm hồn quan trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài lộng lẫy."
"Đúng đúng đúng, nghe hay thế!" Cậu bạn A1 gõ nhanh xuống khung trả lời, nhưng cái giọng vừa cất lên kia nghe quen tai thật, hệt như Trí Đỗ. Tụi nó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người vừa nói, chỉ thấy Trí cũng đang cúi người theo dõi chiếc điện thoại.
Có đứa không kiềm được mà thốt lên, "M* nó chứ!", chính chủ tự bảo vệ người yêu thì ngầu đấy nhưng sến sẩm chết đi được.
"Việt Chinh xinh mà." Trí nói thêm, cậu hất cằm về phía cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ, "Mày trả lời thêm đi."
Cậu bạn A1 gật gật đầu gõ ầm ầm xuống điện thoại, mấy đứa đứng cạnh cũng vội vàng khen Việt Chinh xinh xắn đầy khu bình luận. Có lẽ chuyện duy nhất cả hai lớp chung tay hoà thuận như thế này là tích cực đẩy thuyền cặp đôi cán sự của tụi nó.
Trống đánh vào tiết hai lớp tản ra ai về lớp nấy, mấy đứa A1 vừa vào cửa đã thấy Ý Lan đứng cạnh Việt Chinh nói chuyện gì đó. Nhan sắc Ý Lan quá nổi bật khiến tụi nó nghĩ đến chuyện va chạm trái tim và tâm hồn của Trí đối với Việt Chinh, tụi nó chậc lưỡi cảm thán tình cảm gà bông dưới mái trường này của Trí. Không ai ngồi cân đo đong đếm tình cảm của ai dành cho ai nhiều hơn, nhưng tụi nó đều thấy được Trí thương Việt Chinh sâu nặng như thế nào.
Cái nắng đầu ngày xuyên qua khung cửa sổ lấp lánh trên người Việt Chinh, tấm rèm bay nhè nhẹ chạm vào tóc mai nhỏ, không biết lớp trưởng với lớp phó nói gì mà Việt Chinh cong mắt cười. Đám A1 chợt nghĩ, dù không có chuyện va chạm tâm hồn gì đó thì Trí say đắm Việt Chinh cũng không có gì phải thắc mắc cả, nhỏ không đẹp như hotgirl, tính cách không nổi bật, nhưng trông nhỏ như một nữ chính nhẹ nhàng trong phim thanh xuân mà bạn nam nào cũng muốn chở che khi nhìn thấy được nét đẹp tiềm ẩn này.
***
Việt Chinh xuống phòng giáo viên tìm thấy Toán, nhỏ lấp ló ngoài cửa một hồi mới đủ can đảm bước vào chào thầy. Trước kì thi thầy đặt kì vọng vào Việt Chinh rất nhiều, thầy biết Việt Chinh chậm nhưng kiến thức nắm rất vững, suốt thời gian qua thầy dày công ôn luyện và dạy cho Việt Chinh rất nhiều cách để nâng cao tốc độ làm bài. Thầy không nói nhưng Việt Chinh biết thầy đánh cược một giải nào đó vào người nhỏ, chỉ là...
Việt Chinh siết chặt hai tay lại với nhau lí nhí trong miệng một câu xin lỗi, thầy Toán đẩy đống đề thi đang chấm lở dở sang một bên thở dài: "Em không cần xin lỗi thầy, thầy biết em đã cố gắng và nổ lực như thế nào suốt quá trình ôn thi rồi. Chuyện xui rủi xảy như một thử thách trên người em thôi. Thầy hài lòng với kết quả mình nhận được khi em tiến bộ hơn rất nhiều."
Việt Chinh thả lỏng cả người, nhỏ vừa cảm động vừa biết ơn: "Em cảm ơn thầy ạ."
"Em cũng không cần tự trách bản thân hay tiếc nuối gì cả, như thầy đã nói đấy, quá trình em nghiêm túc học hành là một giải thưởng cho chính bản thân em rồi."
"Vâng ạ."
"Dù kết quả thế nào thì năm sau em vẫn tham gia kì thi chứ?"
"Em sẽ ạ!"
Thầy Toán hài lòng gật đầu, sau khi Việt Chinh rời khỏi phòng giáo viên ông mới tựa lưng ra ghế thành thật với cảm xúc tiếc nuối của mình, nếu Việt Chinh có tinh thần mạnh mẽ hơn thì kết quả vô cùng khả quan. Nhưng ông thật sự không trách cô trò hay thấy hành trình ôn thi của mình đổ sông đổ biển. Người ta hay nói Học thầy không tày học bạn, làm sao ông không biết được quá trình tiến bộ của Việt Chinh hơn phân nửa là nhờ cậu trò Đỗ Thành Trí chứ, ông chỉ đốc thúc Việt Chinh phần nào mà thôi.
Việt Chinh trở về lớp đã thấy Trí ngồi ở chiếc ghế đá, tay trái cậu cầm ly trà sữa, Việt Chinh bước nhanh chân hơn lại gần Trí.
"Thầy có nói gì với bạn không?" Trí đưa ly trà sữa sang cho Việt Chinh hỏi.
Việt Chinh lắc đầu, "Thầy bảo năm sau có thi lại không."
"Năm sau bạn có thi lại không?"
"Có."
Trí nghe được sự quyết tâm của Việt Chinh, khác hẳn thời gian trước nhỏ do dự sợ mình không đủ sức với kì thi, cậu sợ Việt Chinh tự trách bản thân để lỡ kì thi vừa rồi nên đặt kì vọng vào năm sau tạo thành áp lực, năm sau lên 12 có nhiều thứ phải nghĩ hơn, học hành cũng sẽ nhiều hơn. Cậu muốn nói Việt Chinh hãy thả lỏng trước để thấy mình có đủ sức với năm cuối quan trọng hay không, nhưng cũng tin Việt Chinh biết cách cố gắng để cân bằng nên đành thôi.
"Bạn có bất tiện gì ở lớp không?" Bỏ qua chuyện của mình, Việt Chinh nhìn sang cánh tay Trí hỏi.
"Không có gì bất tiện cả, chỉ được ưu tiên hơn thôi." Cậu thuận tay trái như cách dùng tay phải nên không có gì bất tiện trong việc ghi chép bài vở, nhưng thầy cô hay bạn cùng lớp vẫn rất ưu ái miễn làm bài tập hoặc chủ động chép bài giùm. Cơ hội ngàn năm có một như thế này cậu cũng không từ chối, làm gì có đứa học sinh nào thích làm bài tập về nhà đâu.
Việt Chinh áp ly trà sữa vào mặt nghiêng đầu nhìn Trí, nhỏ đã nghĩ đến rất nhiều tình huống bất tiện và muốn giúp Trí nhưng có vẻ người ngồi cạnh chẳng có vấn đề gì cả, thậm chí cậu vẫn như thường cầm cặp và đi mua trà sữa cho mình. Việt Chinh thở dài thành tiếng.
"Sao đấy?"
"Bạn thật sự không cần mình giúp gì à? Khi tay phải như thế này."
Trí tựa lưng vào ghế, cậu nhìn vẻ mặt muốn giúp gì đó cho mình, cậu thành thật: "Cũng có chuyện bất tiện chứ."
"Chuyện gì thế?" Mắt Việt Chinh sáng rực lên.
Tuy thuận cả tay trái nhưng có nhiều hoạt động nếu dùng một tay thì không tiện, chẳng hạn như sinh hoạt cá nhân, Trí nheo mắt nhìn Việt Chinh đang phấn khởi khi nghe mình cũng có lúc cần phải giúp đỡ, đôi mắt người ngồi cạnh trong veo khiến cậu chẳng nỡ trêu chọc. Trí cười, cậu đưa tay làm rối tóc mái Việt Chinh, "Bạn mong mình gặp khó khăn đấy à? Uống nhanh đi còn vào lớp.", nói rồi cậu đứng dậy trở về lớp, Việt Chinh còn khờ lắm, cậu chẳng dám đùa, chưa kể chuyện mẹ mình thấy hai đứa thân mật Việt Chinh còn chưa hết sốc.
"Mình chỉ muốn giúp bạn thôi mà!" Việt Chinh vừa sửa lại mái tóc rối tung trước trán vừa nói vọng theo bước chân người đã rời đi.
Giọng Việt Chinh hơi lớn, cậu-bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ ngồi trong lớp nghe được vội ló đầu ra ngoài hóng chuyện, "Sao đấy?"
"Bạn thấy Trí có gì bất tiện khi bị gãy tay thế không?"
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ đăm chiêu một chút, nếu người bình thường gãy tay thuận thì cái gì cũng bất tiện đấy, nhưng một thằng hoàn hảo như Trí thì có gì bất tiện đâu, cậu nghĩ một hồi mới nói: "Nếu bất tiện thì chắc có lúc tắm rửa, thay quần áo gì đó, tại dùng một tay thì khó hơn thôi. Mà sao thế?"
Việt Chinh: "..."
***
Kết quả kì thi học sinh giỏi được công bố vào ba tuần sau, như Trí đảm bảo với Việt Chinh trước đó, cậu đạt giải Nhất môn Hoá. Nhật Luân đạt giải Nhì môn Lý, Ý Lan đạt giải khuyến khích môn Sinh, thời gian trước cả bốn đứa vất vả ôn thi nhưng chỉ có ba người đạt giải, Việt Chinh trượt Toán như đã dự đoán.
Kết quả này khiến cả trường lại ồn ào cảm thán nhắc lại câu chuyện cái bạn nam đẹp trai 11A2 đi thi gặp tai nạn những đến để hoàn thành bài thi, giờ lại ẵm luôn giải Nhất với điểm số gần như tuyệt đối. Lại có vài người nhắc đến cả Việt Chinh, nói rằng trước đó đẩy Trí và Chinh là cặp đôi xứng đôi về mặt tri thức nhưng giờ người giải Nhất người không được gì. Mấy đứa A1 thấy dòng bình luận này đầu đứa nào cũng nóng lên, nhất quyết muốn nói chuyện cho ra lẽ. Tụi nó rõ lòng bàn tay Việt Chinh ưu tú như thế nào, nếu ngày thi hôm ấy không xảy ra tai nạn thì Việt Chinh cũng sẽ có giải mà thôi. Việt Chinh không bị ảnh hưởng bởi kết quả này, nhỏ vội vàng giữ tay các bạn cùng lớp lại:
"Thôi mà, kệ họ đi."
Đám A1 lắc đầu không chịu: "Phải cho tụi biết chứ!"
"Không cần thiết mà, mình không cần những người không liên quan biết những thứ đó." Sau vụ cái Tâm tự tử và có nhiều bình luận sai sự thật, Việt Chinh hiểu đạo lý đối với người ngoài họ chỉ muốn nghĩ và tin những gì họ muốn, nhưng dần họ cũng chẳng để ý đến nữa, rõ ràng rằng họ không sống cuộc sống của mình và ngược lại mình không sống cuộc sống của họ. Đã như thế thì cần gì phải tốn thời gian cho những cuộc cãi vả trên mạng chứ.
Ý Lan cuộn tròn cuốn sổ đầu bài xuống dưới đánh nhẹ lên người mấy đứa muốn xông pha, "Rảnh quá nhỉ? Rảnh quá thì ôn bài chút nữa kiểm tra một tiết kìa, mặc kệ người ta đi, cứ nghĩ người để ý nhiều là người không có thứ họ muốn nên bắt bẻ thôi, giải tán!"
Cả đám nín thin thu lại điện thoại, Việt Chinh không muốn làm lớn chuyện mà Ý Lan nói cũng đúng, tụi nó cười hì hì: "Việt Chinh đừng để ý nhé."
Việt Chinh cũng cười lại, nhỏ gật đầu đảm bảo mình không đọc những lời khó nghe trên mạng.
Thấy cả lớp ngoan ngoãn cất điện thoại lôi sách vở ra ôn bài, Việt Chinh ra hành lang tìm Ý Lan nói chuyện. Ý Lan cũng trải qua quãng thời gian vất vả vừa ôn thi vừa cân bằng những môn còn lại, cả bốn đứa đều xứng đáng tự khen thưởng cho bản thân. Nhưng vì Việt Chinh là đứa duy nhất trượt nên ba người còn lại chẳng nói gì trong nhóm chat đã lập trước đó, Việt Chinh biết mọi người sợ nhỏ buồn nên chẳng có thái độ vui vẻ gì.
"Chiều tụi mình đi ăn cùng nhau nhé?"
Ý Lan nghiêng đầu quan sát thật kĩ Việt Chinh, thấy cô bạn chẳng buồn rầu gì mới thở phào gật đầu, "Mình muốn ăn lẩu."
Ý Lan và Việt Chinh đang mơ về một bàn ăn thịnh soạn thì bên A2 có tiếng ồn ào, hai đứa nhìn sang lại thấy Nhật Luân được vây quanh bởi một nhóm em gái lớp dưới. Trang chủ của trường hoạt động rất năng nổ, vừa có kết quả thi đã đăng bài kèm ảnh chúc mừng các học sinh. Nhan sắc của Nhật Luân và Trí đều nổi bật, Trí đã có bạn gái, nên đối tượng được săn lùng và hâm mộ lúc này chỉ có Nhật Luân. Ý Lan liếc qua lại dời mắt nhìn ra khoảng không. Việt Chinh cũng tinh ý nhận ra tâm trạng Ý Lan đi xuống như xe mất phanh, nhỏ muốn hỏi lại thấy kì nên đành thôi.
"Bạn muốn hỏi gì?"
Việt Chinh vén tóc sang tai cho đỡ lúng túng: "Hai người..."
"Như mọi người nhìn ra mà, mình thích bạn ấy, nhưng bạn ấy không thích mình." Ý Lan thẳng thắn thừa nhận, nhỏ nhìn sang bên A2 một lần nữa, Nhật Luân không còn trước hành lang nhưng đám người vẫn còn đứng đó. "Bọn mình như ngày 28 và 29 tháng Hai vậy đó, nghe rất gần nhưng thật ra rất xa."
"Bạn ấy từ chối bạn sao?"
Ý Lan lắc đầu, "Bạn ấy không biết mình thích bạn ấy."
Việt Chinh không hiểu được cảm giác của Ý Lan, cũng không biết nói như thế nào tốt đành chọn im lặng. Ý Lan phất tay cười, "Nói sao nhỉ, có lẽ vì bạn ấy quá ưu tú nên mình có một chút khó buông bỏ được tình cảm kì lạ của mình dành cho bạn ấy, nhưng nghĩ lại xem, mình cũng là một cô gái ưu tú mà, rồi mình sẽ gặp được người còn tốt hơn bạn ấy và có tình cảm với mình nữa, đúng không? Việc gì phải cố chấp chứ."
Ý Lan hít một hơi thật sâu, đáy mắt có tia chua xót nhìn ra tán cây ngoài sân, mình thích thầm bạn thân còn bạn thân thích thầm bạn của mình, tại sao tình cảm nảy sinh một cách kì lạ như thế nhỉ. Khi mà sau này dù Nhật Luân hoàn toàn không còn có ý gì với Việt Chinh nữa thì Ý Lan cũng không thể thoải mái bày tỏ. Nếu đã như thế thì cứ giữ tình bạn này cho trọn vẹn nhất có thể thôi.
________
Lời của Hoa Cỏ:
Hi mọi người, chỉ còn mấy hôm nữa là hết năm 2023 rồi, mình mong mọi thứ vẫn sẽ thuận lợi với mọi người. Mình vừa nghĩ, mình bắt đầu viết lại Hành Lang Hai Lớp hồi tháng 7 năm nay, và thật may mắn khi mọi người vẫn chờ và đón nhận bộ truyện này. Mình biết ơn mọi người lắm!
Mình chúc mọi người 2024 thật nhiều sức khoẻ, hạnh phúc, may mắn, vạn sự như ý, và được thế giới đối xử thật ấm áp dịu dàng nhe ❤️.
Hành Lang Hai Lớp đã sắp đến hồi kết rồi, mình mong năm sau mọi người sẽ vẫn đồng hành với mình và các bạn nhỏ trong truyện đến chương cuối cùng.
29 tháng 12, 2023
Trân trọng,
Hoa Cỏ
xx