Chương 37
Tôi lo lắng đưa bản photo công văn trả lời Khánh chụp lại vào tay Bách. Hai mắt anh long lên, đọc lướt qua liền đập tờ giấy xuống bàn.
– Sao lại đồng ý đơn giản thế này?
– Tôi viết theo ý của người giao việc, chị ta bảo tôi viết công văn trả lời đồng ý, tôi dựa theo mẫu trên mạng cùng công văn đến để viết… không ngờ chưa qua duyệt đã gửi đi rồi!
– Tôi đồng ý nhưng phải kèm điều kiện, cô viết chung chung thế này thì Kim Thành thiệt thòi cô hiểu chưa?
Bách bực bội ngồi phịch ra ghế, nhằm mắt lại thở dài một hơi.
– Hay… tôi sang Thái Hòa đòi lại tờ công văn đó được không?
Tôi e dè gợi ý, chỉ ba mươi phút từ lúc Khánh gửi công văn đã đến chỗ họ rồi, lâu nay dịch vụ thư tín hỏa tốc ở thành phố này rất nhanh.
Bách thở hắt ra, cau có nói:
– Tổng công ty có phải trẻ con đâu mà làm thế? Dấu và chữ ký rõ ràng rồi, chẳng lẽ chúng ta lại lật lọng sao? Uy tín xây dựng bao năm vứt đi đâu?
– Vậy… phải làm thế nào hả anh?
– Chấp nhận theo công văn mà cô soạn, sau này trong hợp tác chúng ta sẽ điều chỉnh sau. Dù sẽ khiến bọn họ có chút thất vọng nhưng chẳng còn cách nào khác. Dù sao bọn họ cũng cần chúng ta.
Tôi gật đầu, cách giải quyết của Bách là hợp tình hợp lý khi hoàn cảnh đã như vậy. Công văn đến Thái Hòa muốn đặt hàng linh kiện điện tử của Kim Thành kèm theo thuê một phần nhà xưởng để bọn họ lắp đặt tivi dưới nhãn hiệu của bọn họ. Tôi chỉ đơn giản soạn một công văn phản hồi đồng ý, cũng không rõ Bách muốn đặt điều kiện gì với họ, phận thường dân tôm tép tôi không dám hỏi rõ chỉ biết im lặng chấp nhận. Chuyện công văn coi như đã giải quyết xong, có điều kẻ nào dám to gan làm chuyện này, nhất định phải tìm cho ra mới được.
– Cô tìm cho tôi ai là kẻ gây ra chuyện này!
Bách nhàn nhạt ra lệnh, không mất thời gian hơn với tôi anh lại cúi xuống gõ bàn phím lạch tạch. Dường như vấn đề kia đã chỉ còn là quá khứ Bách chẳng muốn tốn hơi sức nghĩ thêm. May mà Bách tin tôi không gây ra chuyện này, không cần tôi phải nói. Giờ tìm thế nào đây? Tôi chỉ vâng dạ đáp rồi bước nhanh xuống phòng Văn thư.
Chị Trâm vừa thấy tôi mở cửa phòng liền ngẩng mặt lên sốt sắng hỏi:
– Sếp tổng bảo sao hả em?
– Sếp đồng ý với công văn em soạn rồi chị ạ. Không có vấn đề gì cả!
– Haha… chị biết mà!
Chị Trâm cười thành tiếng, cả khuôn mặt tròn tròn giãn ra như trút đi được một tảng đá khổng lồ đè nặng. Mười lăm phút tôi lên gặp Bách hẳn chị như ngồi trên đống lửa, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán. Tôi lạnh lùng trở về chỗ ngồi. Đối tượng nghi vấn là cả ba người, Ly, Huyền và Khánh. Dù tôi rất quý Khánh nhưng con bé không phải là chắc chắn vô tội.
– Công văn trả lời có số là ai lấy vậy?
Tôi quay sang Khánh hỏi, con bé e dè nói:
– Em lấy số, ban nãy thấy bản có chữ ký với cả dấu em hơi ngạc nhiên, thường thì sếp ký xong, lấy số, phô tô bản lưu rồi mới đóng dấu tất cả, chỉ có… người không rõ quy trình mới đóng ngay dấu vào bản có chữ ký thôi ạ.
– Mày nói thế có người lại giật mình thon thót đấy!
Ly quay đầu lại chêm vào. Chị ta nghi tôi bày trò để thể hiện quyền lực ở đây hay sao? Tôi đúng là không chú ý việc này bởi tôi chưa làm bao giờ, có điều như vậy kẻ gây ra chuyện này cố tình muốn đổ tội cho tôi. Sáng nay phòng Văn thư mỗi người một việc, đi đi lại lại chuẩn bị cho buổi tiệc bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty, gửi giấy mời các kiểu, thế nên chẳng rõ ai ở một mình một phòng lúc nào. Thậm chí, nếu có người khác vào đây… có khi cũng không thể biết được.
Tôi gạt bực bội qua một bên đanh giọng hỏi Ly:
– Chị Ly, sáng nay chị in tờ công văn lúc mấy giờ thế?
– Tao đến một cái là in luôn xong bận bao việc vứt ở bàn.
Ly buộc phải trả lời vì việc này liên quan đến thủ phạm. Chị Trâm cũng nói:
– Chị xem máy tính mấy đứa rồi, cả lịch sử máy in cũng không thấy gì cả, khả năng tờ công văn này bị mang đi rồi mang lại đặt ở bàn cái Khánh, không chắc là người phòng mình gây ra đâu em ạ.
– Chị đã xem máy cái Kiều Anh đâu?
Ly thắc mắc, chị Trâm cười cười cho qua. Tôi biết chị ấy ngại không kiểm tra máy tôi, thế nên tôi nói:
– Chị Trâm cứ thoải mái kiểm tra đi ạ. Em nghĩ việc này đã làm rồi thì xóa trong máy cũng không phải là khó, hơn nữa hàng photo bên ngoài cũng rất nhiều, chỉ cần đem ra một hàng photo bất kỳ là được. Ai vào phòng mình buổi sáng nay đều đáng nghi ngờ cả.
– Sáng nay người ra người vào lung tung hết cả, chị cũng chẳng rõ có những ai.
– Người biết Khánh là người gửi thư đi phải là người quen thuộc trong tổng công ty. Xem ra không phải là công nhân đến xin dấu bình thường.
– Sao lại đồng ý đơn giản thế này?
– Tôi viết theo ý của người giao việc, chị ta bảo tôi viết công văn trả lời đồng ý, tôi dựa theo mẫu trên mạng cùng công văn đến để viết… không ngờ chưa qua duyệt đã gửi đi rồi!
– Tôi đồng ý nhưng phải kèm điều kiện, cô viết chung chung thế này thì Kim Thành thiệt thòi cô hiểu chưa?
Bách bực bội ngồi phịch ra ghế, nhằm mắt lại thở dài một hơi.
– Hay… tôi sang Thái Hòa đòi lại tờ công văn đó được không?
Tôi e dè gợi ý, chỉ ba mươi phút từ lúc Khánh gửi công văn đã đến chỗ họ rồi, lâu nay dịch vụ thư tín hỏa tốc ở thành phố này rất nhanh.
Bách thở hắt ra, cau có nói:
– Tổng công ty có phải trẻ con đâu mà làm thế? Dấu và chữ ký rõ ràng rồi, chẳng lẽ chúng ta lại lật lọng sao? Uy tín xây dựng bao năm vứt đi đâu?
– Vậy… phải làm thế nào hả anh?
– Chấp nhận theo công văn mà cô soạn, sau này trong hợp tác chúng ta sẽ điều chỉnh sau. Dù sẽ khiến bọn họ có chút thất vọng nhưng chẳng còn cách nào khác. Dù sao bọn họ cũng cần chúng ta.
Tôi gật đầu, cách giải quyết của Bách là hợp tình hợp lý khi hoàn cảnh đã như vậy. Công văn đến Thái Hòa muốn đặt hàng linh kiện điện tử của Kim Thành kèm theo thuê một phần nhà xưởng để bọn họ lắp đặt tivi dưới nhãn hiệu của bọn họ. Tôi chỉ đơn giản soạn một công văn phản hồi đồng ý, cũng không rõ Bách muốn đặt điều kiện gì với họ, phận thường dân tôm tép tôi không dám hỏi rõ chỉ biết im lặng chấp nhận. Chuyện công văn coi như đã giải quyết xong, có điều kẻ nào dám to gan làm chuyện này, nhất định phải tìm cho ra mới được.
– Cô tìm cho tôi ai là kẻ gây ra chuyện này!
Bách nhàn nhạt ra lệnh, không mất thời gian hơn với tôi anh lại cúi xuống gõ bàn phím lạch tạch. Dường như vấn đề kia đã chỉ còn là quá khứ Bách chẳng muốn tốn hơi sức nghĩ thêm. May mà Bách tin tôi không gây ra chuyện này, không cần tôi phải nói. Giờ tìm thế nào đây? Tôi chỉ vâng dạ đáp rồi bước nhanh xuống phòng Văn thư.
Chị Trâm vừa thấy tôi mở cửa phòng liền ngẩng mặt lên sốt sắng hỏi:
– Sếp tổng bảo sao hả em?
– Sếp đồng ý với công văn em soạn rồi chị ạ. Không có vấn đề gì cả!
– Haha… chị biết mà!
Chị Trâm cười thành tiếng, cả khuôn mặt tròn tròn giãn ra như trút đi được một tảng đá khổng lồ đè nặng. Mười lăm phút tôi lên gặp Bách hẳn chị như ngồi trên đống lửa, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán. Tôi lạnh lùng trở về chỗ ngồi. Đối tượng nghi vấn là cả ba người, Ly, Huyền và Khánh. Dù tôi rất quý Khánh nhưng con bé không phải là chắc chắn vô tội.
– Công văn trả lời có số là ai lấy vậy?
Tôi quay sang Khánh hỏi, con bé e dè nói:
– Em lấy số, ban nãy thấy bản có chữ ký với cả dấu em hơi ngạc nhiên, thường thì sếp ký xong, lấy số, phô tô bản lưu rồi mới đóng dấu tất cả, chỉ có… người không rõ quy trình mới đóng ngay dấu vào bản có chữ ký thôi ạ.
– Mày nói thế có người lại giật mình thon thót đấy!
Ly quay đầu lại chêm vào. Chị ta nghi tôi bày trò để thể hiện quyền lực ở đây hay sao? Tôi đúng là không chú ý việc này bởi tôi chưa làm bao giờ, có điều như vậy kẻ gây ra chuyện này cố tình muốn đổ tội cho tôi. Sáng nay phòng Văn thư mỗi người một việc, đi đi lại lại chuẩn bị cho buổi tiệc bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty, gửi giấy mời các kiểu, thế nên chẳng rõ ai ở một mình một phòng lúc nào. Thậm chí, nếu có người khác vào đây… có khi cũng không thể biết được.
Tôi gạt bực bội qua một bên đanh giọng hỏi Ly:
– Chị Ly, sáng nay chị in tờ công văn lúc mấy giờ thế?
– Tao đến một cái là in luôn xong bận bao việc vứt ở bàn.
Ly buộc phải trả lời vì việc này liên quan đến thủ phạm. Chị Trâm cũng nói:
– Chị xem máy tính mấy đứa rồi, cả lịch sử máy in cũng không thấy gì cả, khả năng tờ công văn này bị mang đi rồi mang lại đặt ở bàn cái Khánh, không chắc là người phòng mình gây ra đâu em ạ.
– Chị đã xem máy cái Kiều Anh đâu?
Ly thắc mắc, chị Trâm cười cười cho qua. Tôi biết chị ấy ngại không kiểm tra máy tôi, thế nên tôi nói:
– Chị Trâm cứ thoải mái kiểm tra đi ạ. Em nghĩ việc này đã làm rồi thì xóa trong máy cũng không phải là khó, hơn nữa hàng photo bên ngoài cũng rất nhiều, chỉ cần đem ra một hàng photo bất kỳ là được. Ai vào phòng mình buổi sáng nay đều đáng nghi ngờ cả.
– Sáng nay người ra người vào lung tung hết cả, chị cũng chẳng rõ có những ai.
– Người biết Khánh là người gửi thư đi phải là người quen thuộc trong tổng công ty. Xem ra không phải là công nhân đến xin dấu bình thường.