Chương 55: Rời bỏ
Sinh mệnh được tạo ra rồi biến mất. Nhưng ít nhiều nó sẽ để lại một dấu ấn giữa dòng chảy muôn vàn đổi thay. Giống như chậu hoa chuông trong góc phòng bảo vệ tối hôm đó. bằng một sức mạnh diệu kì nào đó, nó vẫn sống, lay lắt nhưng đầy kiên cường. Trong tình yêu cũng vậy, có những người xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc đời nhưng lại để lại cho ta dấu ấn khắc ghi mãi mãi cũng không thể quên...
Giai Nghi đã định buông bỏ, nhưng ông trời chứng mình là cô không sai. Nỗ lực suốt ngần ấy năm cuối cùng cũng được báo đáp. Sau khi tìm mọi cách liên lạc cho bệnh viện, rốt cuộc cũng có người nói rằng cô ấy nhớ đã gặp người đàn ông có tên An Chính. Trong đầu cô như muốn nổ tung trước lời của người y tá kia. Từng âm thanh ồn ào xung quanh dường như loãng dần. Không màng đến những ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh, cô lao đi như bay.
Vừa đến trước cổng bệnh viện, trái tim cô không khỏi thắt nghẹn lại, bước chân thoáng trùng xuống. Không biết qua bao lâu, cô mới nhấc bước đi vào bên trong.
- Xin thứ lỗi, tôi đến tìm y tá Miên.
Theo sự chỉ dẫn, cô được đưa đến một căn phòng riêng. Cô ý tá năm nào bây giờ đã lên chức y tá trưởng. Đây chính là người phụ trách chăm sóc Giai Nghi hơn hai tuần trong bệnh viện sau khi cô tiến hành mổ mắt. Ngày gặp lại, mặc dù không có quá nhiều ấn tượng nhưng nét vui tươi trên gương mặt cô y tá này vẫn như xưa, trước sau không hề thay đổi.
Giai Nghi ngồi xuống ghế, tâm trạng thấp thỏm không yên. Vội vàng chạy đến đây, mồ hôi trên trán cô còn chẳng kịp lau, hơi thở vẫn còn gấp gáp, dồn dập. Người y tá trưởng thấy vậy liền đưa cô một chiếc khăn giấy, sau đó cất tiếng:
- Cô ngày của ngày ấy và bây giờ vẫn xinh đẹp làm người khác ngưỡng mộ.
Giai Nghi thoáng cười, nhưng tâm trạng lo lắng không vì thế mà suy giảm. Ánh mắt vô tình liếc qua khung ảnh đặt trên bàn liền ngạc nhiên:
- Chị mới vậy mà đã có em bé rồi sao?
Người y tá trưởng nhìn theo tầm mắt của Giai Nghi, vẻ mặt thoáng lộ ra nét hiền từ.
- Vâng, cũng mới cách đây một năm.
Hai người trò chuyện qua lại một hai câu, vị y tá trưởng mới kéo ngăn bàn lôi ra một chiếc hộp nhỏ xinh.
- Chiếc hộp này là thứ duy nhất người đàn ông kia để lại bệnh viện. Sau khi dọn phòng, tôi vô tình tìm thấy nó trong ngăn kéo. Thứ lỗi cho tôi vì đã vô tình mở nó ra, khi ấy tôi thực sự không nghĩ đến bên trong lại là thứ đáng giá như vậy. – Cô y tá kéo tay Giai Nghi lại, đặt chiếc hộp vào trong lòng bàn tay cô – Tôi đã tìm cách liên lạc với cô cũng như những người làm thủ tục nhập viện cho cô nhưng đều không liên lạc được. Giữ nó ngần ấy năm, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh không yên. Thật may vì rốt cuộc cũng tìm lại được chủ nhân của nó.
Gia Nghi bần thần lặng người rất lâu. Ngón tay mơn trớn cảm nhận bề mặt trơn bóng của chiếc hộp, trong lòng không nói nổi rốt cuộc là tư vị gì. Đến khi về đến nhà, cô vẫn chưa có dũng khí mở nó ra xem.
- Giai Nghi, cô về muộn quá rồi đấy, tôi mang đồ đến mà đợi ngoài này nửa tiếng không thấy ai. Gọi điện thì cô không bắt máy, thiếu chút nữa là tôi định báo cảnh sát rồi đấy.
Giai Nghi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vừa nói chuyện với mình.
- Còn định lừa dối tôi đến bao giờ?
- Hở?
- Mấy người định lừa dối tôi đến bao giờ? Các người nói anh ấy chưa từng tồn tại, nói rằng tôi tự tưởng tượng ra mọi chuyện, khiến tôi khổ sở ngần ấy năm. Rốt cuộc là muốn giấu diếm đến bao giờ?
Từng giọt nước mắt long lanh như thủy triều ồ ạt vụn vỡ trong đôi mắt người con gái xinh đẹp. Cô cầm khư khư cái hộp trong tay, tức giận hóa thành nỗi đau đớn vì bị lừa gạt suốt khoảng thời gian qua.
Kim Bắc vừa nhìn thấy cái hộp liền ngỡ ngàng. Chính anh ta cũng chưa hiểu món đồ này từ đâu mà ra.
- Cái gì vậy?
- Ha, anh còn có tâm trạng để hỏi cái gì đây ư? Nó là của An Chính, của An Chính để lại. Là món đồ duy nhất mà anh ý để lại. Suýt chút nữa tôi đã quyết định buông tay, chỉ một chút nữa thôi tôi đã bỏ mặc kí ức về anh ấy.
Giai Nghi ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc lớn. Bao nhiêu xúc cảm dồn nén thành nỗi bi thương khôn nguôi. Nghe đến đây, rốt cuộc Kim Bắc cũng ngớ người ra.
- Không thể nào, không thể nào có chuyện cậu ta để lại thứ này được. – Kim Bắc lẩm bẩm.
- Ý anh là sao?
Giai Nghi nấc nghẹn, bờ môi cắn chặt đến rỉ máu nhưng cô chẳng thèm quan tâm. Kim Bắc biết chuyện đã vỡ lở, cùng đành nói ra sự thật.
***
Phố giao mùa là những ngày của sự dở dở ương ương. Khoảnh khắc giao mùa đó người ta gọi là cuối thu hay đầu đông, điều này thật khó để xác định. Kết thúc của mùa thu nhẹ nhàng sẽ bắt đầu một mùa đông se lạnh, để đến khi xa rồi người ta sẽ phải nhớ mãi rằng có một nơi như thế, có một khoảnh khắc như thế để nhớ về.
Kim Bắc dẫn Giai Nghi đến trước phần mộ. Nhìn gương mặt xa lạ trên di ảnh, Giai Nghi thật sự không nói nên lời.
- Là anh ấy sao?
Kim Bắc gật đầu, trong con ngươi ánh lên vẻ day dứt, đau thương.
- Ngày cô tháo băng cũng chính là ngày cậu ấy bị đâm chết. Hạo Chột, tên điên đó vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng ai dám làm gì hắn cả. Lần đó may mắn là tôi đã kịp thời mang cậu ấy đi trước khi chúng kịp thủ tiêu cả cái xác.
Càng nghe, trái tim Giai Nghi càng như bị ai đó bóp nghẹn lại, hơi thở khó khăn, hai mắt cũng hoa lên. Cô quỳ xuống, lấy tay khẽ chạm vào phần mộ trước mặt. Lạnh ngắt. Không còn một chút hơi ấm nào. Ông trời cũng đủ ác độc, đưa anh đến bên cạnh cô rồi nhẫn tâm cướp anh đi, đến một lần duy nhất cô được tận mắt ngắm nhìn gương mặt của anh cũng không có. Cảm giác thiếu thốn tình cảm chỉ đau một, nhưng cái cảm giác đã từng có yêu thương trong tay mà lại mất đi thì thậm chí còn đau gấp hàng trăm, hàng vạn lần.
Kim Bắc lẳng lặng đặt tay lên vai cô, nhỏ giọng:
- Đừng giận chúng tôi, Giai Nghi. Đây là ước nguyện cuối cùng của cậu ấy. An Chính, tên ngốc ấy muốn cô an ổn sống một cuộc đời không có cậu ta, cũng không cần phải vướng bận về quá khứ thêm nữa. Chiếc hộp kia, cứ coi như là di vật cuối cùng của cậu ta đi.
Chiếc hộp vuông bé bé xinh xinh vẫn được Giai Nghi nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ sợ một giây lơ là có thể vuột mất. Kẻ ở người đi, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Huống chi, đó còn là một mối tình chưa trọn vẹn. Năm tháng đó cứ ngỡ như một giấc mơ, để đến khi cô choàng tỉnh giấc mới nhận ra mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm.
Cảm nhận bờ vai gầy khẽ rung lên từng hồi, Kim Bắc nén tiếng thở dài xoay người bước đi. Tốt hơn hết vẫn nên để cô ấy một mình tự điều chỉnh lại cảm xúc.
Từng giọt mưa lất phất rơi. Cơn mưa cuối thu lạnh đến thấu xương. Bầu trời u ám, xám xịt.
Chưa một lần trong suốt ba năm trời, cô ngừng gọi tên anh. Nhưng có lẽ đã đến lúc phải lãng quên và sống tiếp. Cô không nhìn thấy khoảnh khắc anh rỉ máu trong đau đớn, ngạt thở cho đến khi ngã khụy xuống. Nhưng giây phút ngồi trước bia mộ của anh, cô đã hiểu những mũi khâu cũng chẳng thể xoa dịu vết thương trên cơ thể người đàn ông này. Đến cuối cùng thì, Cừ An Chính, anh vẫn lựa chọn ôm lấy nỗi đau rời khỏi em.
Giai Nghi đã định buông bỏ, nhưng ông trời chứng mình là cô không sai. Nỗ lực suốt ngần ấy năm cuối cùng cũng được báo đáp. Sau khi tìm mọi cách liên lạc cho bệnh viện, rốt cuộc cũng có người nói rằng cô ấy nhớ đã gặp người đàn ông có tên An Chính. Trong đầu cô như muốn nổ tung trước lời của người y tá kia. Từng âm thanh ồn ào xung quanh dường như loãng dần. Không màng đến những ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh, cô lao đi như bay.
Vừa đến trước cổng bệnh viện, trái tim cô không khỏi thắt nghẹn lại, bước chân thoáng trùng xuống. Không biết qua bao lâu, cô mới nhấc bước đi vào bên trong.
- Xin thứ lỗi, tôi đến tìm y tá Miên.
Theo sự chỉ dẫn, cô được đưa đến một căn phòng riêng. Cô ý tá năm nào bây giờ đã lên chức y tá trưởng. Đây chính là người phụ trách chăm sóc Giai Nghi hơn hai tuần trong bệnh viện sau khi cô tiến hành mổ mắt. Ngày gặp lại, mặc dù không có quá nhiều ấn tượng nhưng nét vui tươi trên gương mặt cô y tá này vẫn như xưa, trước sau không hề thay đổi.
Giai Nghi ngồi xuống ghế, tâm trạng thấp thỏm không yên. Vội vàng chạy đến đây, mồ hôi trên trán cô còn chẳng kịp lau, hơi thở vẫn còn gấp gáp, dồn dập. Người y tá trưởng thấy vậy liền đưa cô một chiếc khăn giấy, sau đó cất tiếng:
- Cô ngày của ngày ấy và bây giờ vẫn xinh đẹp làm người khác ngưỡng mộ.
Giai Nghi thoáng cười, nhưng tâm trạng lo lắng không vì thế mà suy giảm. Ánh mắt vô tình liếc qua khung ảnh đặt trên bàn liền ngạc nhiên:
- Chị mới vậy mà đã có em bé rồi sao?
Người y tá trưởng nhìn theo tầm mắt của Giai Nghi, vẻ mặt thoáng lộ ra nét hiền từ.
- Vâng, cũng mới cách đây một năm.
Hai người trò chuyện qua lại một hai câu, vị y tá trưởng mới kéo ngăn bàn lôi ra một chiếc hộp nhỏ xinh.
- Chiếc hộp này là thứ duy nhất người đàn ông kia để lại bệnh viện. Sau khi dọn phòng, tôi vô tình tìm thấy nó trong ngăn kéo. Thứ lỗi cho tôi vì đã vô tình mở nó ra, khi ấy tôi thực sự không nghĩ đến bên trong lại là thứ đáng giá như vậy. – Cô y tá kéo tay Giai Nghi lại, đặt chiếc hộp vào trong lòng bàn tay cô – Tôi đã tìm cách liên lạc với cô cũng như những người làm thủ tục nhập viện cho cô nhưng đều không liên lạc được. Giữ nó ngần ấy năm, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh không yên. Thật may vì rốt cuộc cũng tìm lại được chủ nhân của nó.
Gia Nghi bần thần lặng người rất lâu. Ngón tay mơn trớn cảm nhận bề mặt trơn bóng của chiếc hộp, trong lòng không nói nổi rốt cuộc là tư vị gì. Đến khi về đến nhà, cô vẫn chưa có dũng khí mở nó ra xem.
- Giai Nghi, cô về muộn quá rồi đấy, tôi mang đồ đến mà đợi ngoài này nửa tiếng không thấy ai. Gọi điện thì cô không bắt máy, thiếu chút nữa là tôi định báo cảnh sát rồi đấy.
Giai Nghi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vừa nói chuyện với mình.
- Còn định lừa dối tôi đến bao giờ?
- Hở?
- Mấy người định lừa dối tôi đến bao giờ? Các người nói anh ấy chưa từng tồn tại, nói rằng tôi tự tưởng tượng ra mọi chuyện, khiến tôi khổ sở ngần ấy năm. Rốt cuộc là muốn giấu diếm đến bao giờ?
Từng giọt nước mắt long lanh như thủy triều ồ ạt vụn vỡ trong đôi mắt người con gái xinh đẹp. Cô cầm khư khư cái hộp trong tay, tức giận hóa thành nỗi đau đớn vì bị lừa gạt suốt khoảng thời gian qua.
Kim Bắc vừa nhìn thấy cái hộp liền ngỡ ngàng. Chính anh ta cũng chưa hiểu món đồ này từ đâu mà ra.
- Cái gì vậy?
- Ha, anh còn có tâm trạng để hỏi cái gì đây ư? Nó là của An Chính, của An Chính để lại. Là món đồ duy nhất mà anh ý để lại. Suýt chút nữa tôi đã quyết định buông tay, chỉ một chút nữa thôi tôi đã bỏ mặc kí ức về anh ấy.
Giai Nghi ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc lớn. Bao nhiêu xúc cảm dồn nén thành nỗi bi thương khôn nguôi. Nghe đến đây, rốt cuộc Kim Bắc cũng ngớ người ra.
- Không thể nào, không thể nào có chuyện cậu ta để lại thứ này được. – Kim Bắc lẩm bẩm.
- Ý anh là sao?
Giai Nghi nấc nghẹn, bờ môi cắn chặt đến rỉ máu nhưng cô chẳng thèm quan tâm. Kim Bắc biết chuyện đã vỡ lở, cùng đành nói ra sự thật.
***
Phố giao mùa là những ngày của sự dở dở ương ương. Khoảnh khắc giao mùa đó người ta gọi là cuối thu hay đầu đông, điều này thật khó để xác định. Kết thúc của mùa thu nhẹ nhàng sẽ bắt đầu một mùa đông se lạnh, để đến khi xa rồi người ta sẽ phải nhớ mãi rằng có một nơi như thế, có một khoảnh khắc như thế để nhớ về.
Kim Bắc dẫn Giai Nghi đến trước phần mộ. Nhìn gương mặt xa lạ trên di ảnh, Giai Nghi thật sự không nói nên lời.
- Là anh ấy sao?
Kim Bắc gật đầu, trong con ngươi ánh lên vẻ day dứt, đau thương.
- Ngày cô tháo băng cũng chính là ngày cậu ấy bị đâm chết. Hạo Chột, tên điên đó vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng ai dám làm gì hắn cả. Lần đó may mắn là tôi đã kịp thời mang cậu ấy đi trước khi chúng kịp thủ tiêu cả cái xác.
Càng nghe, trái tim Giai Nghi càng như bị ai đó bóp nghẹn lại, hơi thở khó khăn, hai mắt cũng hoa lên. Cô quỳ xuống, lấy tay khẽ chạm vào phần mộ trước mặt. Lạnh ngắt. Không còn một chút hơi ấm nào. Ông trời cũng đủ ác độc, đưa anh đến bên cạnh cô rồi nhẫn tâm cướp anh đi, đến một lần duy nhất cô được tận mắt ngắm nhìn gương mặt của anh cũng không có. Cảm giác thiếu thốn tình cảm chỉ đau một, nhưng cái cảm giác đã từng có yêu thương trong tay mà lại mất đi thì thậm chí còn đau gấp hàng trăm, hàng vạn lần.
Kim Bắc lẳng lặng đặt tay lên vai cô, nhỏ giọng:
- Đừng giận chúng tôi, Giai Nghi. Đây là ước nguyện cuối cùng của cậu ấy. An Chính, tên ngốc ấy muốn cô an ổn sống một cuộc đời không có cậu ta, cũng không cần phải vướng bận về quá khứ thêm nữa. Chiếc hộp kia, cứ coi như là di vật cuối cùng của cậu ta đi.
Chiếc hộp vuông bé bé xinh xinh vẫn được Giai Nghi nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ sợ một giây lơ là có thể vuột mất. Kẻ ở người đi, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Huống chi, đó còn là một mối tình chưa trọn vẹn. Năm tháng đó cứ ngỡ như một giấc mơ, để đến khi cô choàng tỉnh giấc mới nhận ra mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm.
Cảm nhận bờ vai gầy khẽ rung lên từng hồi, Kim Bắc nén tiếng thở dài xoay người bước đi. Tốt hơn hết vẫn nên để cô ấy một mình tự điều chỉnh lại cảm xúc.
Từng giọt mưa lất phất rơi. Cơn mưa cuối thu lạnh đến thấu xương. Bầu trời u ám, xám xịt.
Chưa một lần trong suốt ba năm trời, cô ngừng gọi tên anh. Nhưng có lẽ đã đến lúc phải lãng quên và sống tiếp. Cô không nhìn thấy khoảnh khắc anh rỉ máu trong đau đớn, ngạt thở cho đến khi ngã khụy xuống. Nhưng giây phút ngồi trước bia mộ của anh, cô đã hiểu những mũi khâu cũng chẳng thể xoa dịu vết thương trên cơ thể người đàn ông này. Đến cuối cùng thì, Cừ An Chính, anh vẫn lựa chọn ôm lấy nỗi đau rời khỏi em.