Chương 21
Lời hắn vừa dứt bên trong có một nam tử bước ra, hắn có một làn da bánh mật vô cùng chắc khỏe, vẻ đẹp vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ, bước lên cạnh hai tên lính canh hỏi rõ ngọn ngành, lúc này nam tử này mới nhìn về phía trước thấy một nam và một nữ.
Nam gương mặt trắng trẻo, nhìn vào khiến người khác cảm thấy áp bức, hắn mặt bộ y phục đỏ rất tôn lên sự thanh lịch của mình, còn nữ tử bên cạnh thì gương mặt cũng khá ưa nhìn, chỉ có điều cử chỉ hấp tấp, lại có vẻ ngông cuồng không giống với các tiểu thư thế gia, mà giống hơn là nữ nhân không được rèn luyện tính cách tử tế.
Đánh giá một lúc cuối cùng hắn cười ôn nhu nói với hai người trước mặt.
" Chư vị đây là từ nơi nào tới, tới đây tìm lão lão là có chuyện gì?"
Ôn Huyết bước đến trước mặt hắn rồi khách sáo tiếp lời.
" Ta là người quen cũ của lão lão, đã rất lâu không gặp nên bây giờ mới tới thăm, mong huynh chuyển lời giúp ta"
Nam nhân trước mặt vừa nghe những lời khách sáo của Ôn Huyết thì khẽ rùng mình, lời nói tuy có phần điềm tĩnh nhưng bên trong lại tỏ ra khí thế áp bức đến lạnh người.
Hắn khẽ cách sáo đáp lời Ôn Huyết.
" Được, ta sẽ vào thông báo, chỉ là không biết vị huynh đài này phải xưng hô thế nào?"
Ôn Huyết nói chậm rãi từng chữ một với hắn.
" Tại hạ họ Ôn tên là Huyết, huynh có thể gọi ta là Ôn Huyết "
Cái tên vừa được nói ra, hai tên lính canh mặt mày tái xanh, căng thẳng không nói nên lời, người này là Ôn Huyết, là Huyết công tử trong truyền thuyết đây sao, vừa nãy họ vừa đắc tội với một nhân vật không thể đụng vào nha.
Tên nam nhân vừa nghe tên hắn có chút thất thần một chút nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần lúc ban đầu.
" Được, mong Huyết công tử đợi bên ngoài một lát"
Nói xong hắn nhanh chóng quay người vào trong, chốc lát sau liền quay trở lại, cuối người.
" Mời huynh vào trong, đã để huynh đợi lâu rồi chỉ là "
Ôn Huyết cũng như thấu hiểu rõ ý tứ của hắn rồi nhìn A Sở đang phía sau, hắn gằn giọng.
" Ngươi ở ngoài đợi ta "
A Sở vô cùng bất ngờ, vào cái nơi nguy hiểm này tại sao hắn lại để nàng ở ngoài này, không biết bên trong bao nhiêu là cạm bẫy, nàng làm sao bảo vệ được hắn. Hai tên lính canh thấy nàng hậm hực bèn có ý tốt nói thêm một câu.
" Cô nương đừng quá lo, người ở nơi này chỉ có vào mà không có ra "
Nàng tức giận nhìn hắn, nếu không phải công tử không cho nàng động thủ, nhất định nàng sẽ cho hắn một đao tránh hắn lại nói những lời làm nàng chán ghét.
Bên trong tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào những ngọn đuốc xung quanh mà mường tượng lối đi, tiếng nước chảy tích tắc rơi xuống thềm đá lạnh lẽo, khiến cho không khí trở nên ảm đạm đến cùng cực, người đi trước Ôn Huyết vì sợ hắn theo không kịp mà cố ý đi rất chậm.
Băng qua rất nhiều khe đá cuối cùng cũng tới nơi, Ôn Huyết nhìn thấy một bà lão đang thận trọng nhìn về phía mình, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, bao lâu như vậy dáng vẻ của bà ta vẫn nham hiểm giống như ngày nào.
Nam nhân phía trước Ôn Huyết nhìn thấy bà thì cuối đầu cung kính, hắn là nghĩa tử của bà tên là Mã Lực Vô vì thời gian qua hắn đi bái sư để rèn luyện võ công, khi võ công trở nên thượng thừa mới quay trở về, ngay cả Tuyết Cơ cùng Băng Y trước nay chỉ gặp hắn một lần, nhưng lần ấy là lúc còn rất nhỏ nên cả hai không có ấn tượng với người này.
" Con ra ngoài đi "
Mã Lực Vô lúc này cuối người cáo lui.
Hắn ta vừa ra ngoài bà ta liền đổi sắt mặt, vẻ mặt lúc đầu có chút khó coi nay lại càng khó coi hơn.
" Lâu rồi không gặp… lão lão"
Câu cuối Ôn Huyết cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, vẻ mặt hắn cực kì kiêu ngạo, liếc nhìn từng biểu cảm đang biến đổi trên gương mặt bà.
" Ngươi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì"
Hắn chỉ cười không nói, đến gần chiếc ghế cạnh bên đặt người ngồi xuống, thong dong dựa về phía sau vẻ lười nhát nhìn xung quanh.
" Sau những gì đã qua, bà có vẻ sống rất tốt đấy chứ!"
Mỗi chữ hắn thốt ra khiến bà ta càng khó chịu, đã lâu bà không gặp hắn, thời gian qua hắn đã quá thay đổi rồi, không còn vẻ ngây ngô bồng bột của tuổi đang trưởng thành nữa.
Bà khẽ thở dài, nhẹ giọng nói với hắn.
" Rốt cuộc thì ngươi đang muốn gì"
Bà ta thật sự đã thiếu nhẫn nại với sự thờ ơ của Ôn Huyết, hắn vừa cười cợt một lúc thì nhìn bà biến đổi sắt mặt nhanh đến choáng.
" Ta đến đây không phải để nhắc chuyện cũ với bà, những gì bà nợ ta, ta sẽ từ từ lấy lại từng chút một "
Bà hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn để hắn nói tiếp.
" Bà giao Tuyết Cơ ra đây, ta sẽ giúp bà đạt được mục đích mà lâu nay bà hằng mong muốn"
Dù câu chuyện hắn không nói rõ ràng, nhưng có thể thấy hắn và bà ta có quan hệ rất mật thiết trong quá khứ và rất hiểu đối phương.
Lúc này Băng Y từ đâu bước tới, nói với vẻ vừa lạnh lùng vừa tức giận.
" Hàm hồ "
Hắn nhìn về phía Băng Y cười lạnh, nhướng mày thắc mắc.
" Đây là ai, nếu không phải là Tuyết Cơ nữ nhân thường xuyên che mặt kia thì chắc chắn đây là Băng Y cô nương thì phải?"
Nữ nhân vừa trước mặt hắn, dung mạo khả ái, đọ về nhan sắc phu nhân của hắn chỉ kém một chút.
Nam gương mặt trắng trẻo, nhìn vào khiến người khác cảm thấy áp bức, hắn mặt bộ y phục đỏ rất tôn lên sự thanh lịch của mình, còn nữ tử bên cạnh thì gương mặt cũng khá ưa nhìn, chỉ có điều cử chỉ hấp tấp, lại có vẻ ngông cuồng không giống với các tiểu thư thế gia, mà giống hơn là nữ nhân không được rèn luyện tính cách tử tế.
Đánh giá một lúc cuối cùng hắn cười ôn nhu nói với hai người trước mặt.
" Chư vị đây là từ nơi nào tới, tới đây tìm lão lão là có chuyện gì?"
Ôn Huyết bước đến trước mặt hắn rồi khách sáo tiếp lời.
" Ta là người quen cũ của lão lão, đã rất lâu không gặp nên bây giờ mới tới thăm, mong huynh chuyển lời giúp ta"
Nam nhân trước mặt vừa nghe những lời khách sáo của Ôn Huyết thì khẽ rùng mình, lời nói tuy có phần điềm tĩnh nhưng bên trong lại tỏ ra khí thế áp bức đến lạnh người.
Hắn khẽ cách sáo đáp lời Ôn Huyết.
" Được, ta sẽ vào thông báo, chỉ là không biết vị huynh đài này phải xưng hô thế nào?"
Ôn Huyết nói chậm rãi từng chữ một với hắn.
" Tại hạ họ Ôn tên là Huyết, huynh có thể gọi ta là Ôn Huyết "
Cái tên vừa được nói ra, hai tên lính canh mặt mày tái xanh, căng thẳng không nói nên lời, người này là Ôn Huyết, là Huyết công tử trong truyền thuyết đây sao, vừa nãy họ vừa đắc tội với một nhân vật không thể đụng vào nha.
Tên nam nhân vừa nghe tên hắn có chút thất thần một chút nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần lúc ban đầu.
" Được, mong Huyết công tử đợi bên ngoài một lát"
Nói xong hắn nhanh chóng quay người vào trong, chốc lát sau liền quay trở lại, cuối người.
" Mời huynh vào trong, đã để huynh đợi lâu rồi chỉ là "
Ôn Huyết cũng như thấu hiểu rõ ý tứ của hắn rồi nhìn A Sở đang phía sau, hắn gằn giọng.
" Ngươi ở ngoài đợi ta "
A Sở vô cùng bất ngờ, vào cái nơi nguy hiểm này tại sao hắn lại để nàng ở ngoài này, không biết bên trong bao nhiêu là cạm bẫy, nàng làm sao bảo vệ được hắn. Hai tên lính canh thấy nàng hậm hực bèn có ý tốt nói thêm một câu.
" Cô nương đừng quá lo, người ở nơi này chỉ có vào mà không có ra "
Nàng tức giận nhìn hắn, nếu không phải công tử không cho nàng động thủ, nhất định nàng sẽ cho hắn một đao tránh hắn lại nói những lời làm nàng chán ghét.
Bên trong tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào những ngọn đuốc xung quanh mà mường tượng lối đi, tiếng nước chảy tích tắc rơi xuống thềm đá lạnh lẽo, khiến cho không khí trở nên ảm đạm đến cùng cực, người đi trước Ôn Huyết vì sợ hắn theo không kịp mà cố ý đi rất chậm.
Băng qua rất nhiều khe đá cuối cùng cũng tới nơi, Ôn Huyết nhìn thấy một bà lão đang thận trọng nhìn về phía mình, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, bao lâu như vậy dáng vẻ của bà ta vẫn nham hiểm giống như ngày nào.
Nam nhân phía trước Ôn Huyết nhìn thấy bà thì cuối đầu cung kính, hắn là nghĩa tử của bà tên là Mã Lực Vô vì thời gian qua hắn đi bái sư để rèn luyện võ công, khi võ công trở nên thượng thừa mới quay trở về, ngay cả Tuyết Cơ cùng Băng Y trước nay chỉ gặp hắn một lần, nhưng lần ấy là lúc còn rất nhỏ nên cả hai không có ấn tượng với người này.
" Con ra ngoài đi "
Mã Lực Vô lúc này cuối người cáo lui.
Hắn ta vừa ra ngoài bà ta liền đổi sắt mặt, vẻ mặt lúc đầu có chút khó coi nay lại càng khó coi hơn.
" Lâu rồi không gặp… lão lão"
Câu cuối Ôn Huyết cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, vẻ mặt hắn cực kì kiêu ngạo, liếc nhìn từng biểu cảm đang biến đổi trên gương mặt bà.
" Ngươi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì"
Hắn chỉ cười không nói, đến gần chiếc ghế cạnh bên đặt người ngồi xuống, thong dong dựa về phía sau vẻ lười nhát nhìn xung quanh.
" Sau những gì đã qua, bà có vẻ sống rất tốt đấy chứ!"
Mỗi chữ hắn thốt ra khiến bà ta càng khó chịu, đã lâu bà không gặp hắn, thời gian qua hắn đã quá thay đổi rồi, không còn vẻ ngây ngô bồng bột của tuổi đang trưởng thành nữa.
Bà khẽ thở dài, nhẹ giọng nói với hắn.
" Rốt cuộc thì ngươi đang muốn gì"
Bà ta thật sự đã thiếu nhẫn nại với sự thờ ơ của Ôn Huyết, hắn vừa cười cợt một lúc thì nhìn bà biến đổi sắt mặt nhanh đến choáng.
" Ta đến đây không phải để nhắc chuyện cũ với bà, những gì bà nợ ta, ta sẽ từ từ lấy lại từng chút một "
Bà hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn để hắn nói tiếp.
" Bà giao Tuyết Cơ ra đây, ta sẽ giúp bà đạt được mục đích mà lâu nay bà hằng mong muốn"
Dù câu chuyện hắn không nói rõ ràng, nhưng có thể thấy hắn và bà ta có quan hệ rất mật thiết trong quá khứ và rất hiểu đối phương.
Lúc này Băng Y từ đâu bước tới, nói với vẻ vừa lạnh lùng vừa tức giận.
" Hàm hồ "
Hắn nhìn về phía Băng Y cười lạnh, nhướng mày thắc mắc.
" Đây là ai, nếu không phải là Tuyết Cơ nữ nhân thường xuyên che mặt kia thì chắc chắn đây là Băng Y cô nương thì phải?"
Nữ nhân vừa trước mặt hắn, dung mạo khả ái, đọ về nhan sắc phu nhân của hắn chỉ kém một chút.