Chương 23
Vừa thấy hắn bước ra, Băng Y lập tức đi vào trong, khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của bà, nàng vô cùng trào phúng.
Một lúc sau bà thở dài nhìn Băng Y
" Ngươi thông báo cho Tuyết Cơ mau hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu "
Khi đưa ra dao dịch với Ôn Huyết bà cũng đã nghĩ qua chuyện này, người có trong tay địa đồ nếu có tâm tư xấu sẽ làm mưa làm gió, lúc bà giao việc này cho Tuyết Cơ cũng đã từng nghĩ qua nếu nàng lấy được địa đồ về đây thì liền giết chết không tha.
Hi sinh một người để làm chuyện lớn, không có gì là quá đáng.
" Thuộc hạ đã hiểu "
Vừa ra ngoài Băng Y đã gặp được Mã Lực Vô đang ở bên ngoài, nàng vừa trở về nên không biết được sự xuất hiện của hắn, cả hai nhìn nhau một lúc cuối cùng Mã Lực Vô mới lên tiếng.
" Muội là Băng Y sao?"
Băng Y lúc này chẳng thèm đối hoài tới hắn, cứng nhắc gật đầu. Thấy nàng không được ưa thích hắn lắm nên cũng yên phận không quấy rầy thêm.
Ba ngày sau Tiểu Vân trở về, sắt mặt đã tiều tụy nhiều hơn trước, Tuyết Cơ thấy cũng có chút nhíu mày. Không hỏi thăm cũng không nói gì chỉ sai người nấu một bát canh gà bồi bổ cơ thể.
Tiểu Vân cũng không nói gì, nhẹ nhàng cầm bát canh lên uống.
" Tiểu thư, đã ba ngày không gặp nô tỳ thật sự rất nhớ người "
Vừa nói ánh mắt liền đỏ lên, nước mắt bắt đầu tuông xuống không ngừng. Tuyết Cơ thấy liền đau lòng, dù không phải là chủ nhân thật sự của Tiểu Vân nhưng nàng cũng đã bên cạnh cô ấy khá nhiều, tính cách Tiểu Vân đơn thuần lại còn hay khóc, nàng cũng sẽ có thương sót.
Vài ngày sau, khi màn đêm bao trùm căn phòng tối đen, Ôn Huyết nằm trên chiếc giường chìm sâu vào giấc ngủ, một thân ảnh màu đen rón rén từng bước chân thật nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi đi vào trong.
Tiếng động rất nhỏ chứng tỏ người này vô cùng chuyên nghiệp trong chuyện lén vào phòng người khác, nàng tìm kiếm lục lọi khắp phòng, từ ngăn kéo tới kệ sách, nàng không bỏ sót bất cứ thứ gì ngoài chiếc giường mà tên nam nhân đang nằm.
Ánh trăng đêm chiếu gọi vào căn phòng trở nên mờ ảo, bóng dáng hắc y nhân từ từ tiến về phía chiếc giường nhưng lại trở nên do dự một lúc. Ngươi nam nhân trước mặt này dung mạo bất phàm, ngủ quan thanh tú, mày rậm môi đỏ, chỉ khi hắn nằm ngủ buông lỏng cảnh giác mới thấy được dáng vẻ thả lỏng của hắn.
Tuyết Cơ đến gần chiếc giường, đôi môi qua lớp mạng che mặt trở nên cứng cáp, đưa tay chạm lên chiếc giường, cứ từ từ nhẹ nhàng sờ soạn, một lúc lâu sau vẫn chưa tìm ra được, nàng nghỉ một lúc rồi nhìn lên người hắn.
Lần này nàng can đảm hơn đưa đôi tay mềm mại của mình sờ soạng trên người hắn, vừa đưa tay chạm vào ngực hắn thì đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo chạm mạnh vào tay nàng nắm chặt, lực đạo vô cùng lớn khiến nàng đau đớn.
Hắn kéo mạnh tay nàng lật người nàng xuống thân hắn áp sát, ánh mắt tràng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nàng.
" Ai phái ngươi tới đây, muốn tìm gì ở chỗ ta "
Khác với dáng vẻ ôn nhu của hắn thường ngày lúc nhìn nàng, trong mắt hắn lúc này chỉ toàn là tơ máu, tay mỗi lúc càng dùng sức. Nàng lúc này đã có chút hoảng hốt chỉ ấp úng nói.
" Muốn chém muốn giết thì tùy ngươi "
Ôn Huyết nhíu mày nhưng vẫn không buông nàng ra, hắn ngắm nhìn đôi mắt đen láy kia thì có chút quen mắt, lại không nhớ được đã gặp ở đâu rồi nên đành cho qua.
Nữ nhân này đeo mạng che mặt, nhìn nàng rất giống với tranh vẽ Tuyết Cơ của hắn, lúc này hắn mới cười khẩy.
" Tuyết Cơ, ta không tìm cô, cô lại vác xác đến tìm ta "
Tuyết Cơ lúc này giật bắn người, tại sao hắn lại biết nàng là Tuyết Cơ, hắn đã biết tất cả mọi chuyện, không thể nào, nếu hắn biết nàng là Tuyết Cơ nhất định đã giết chết nàng từ lâu, chắc chắn là có hiểu lầm.
" Ngươi đừng nhiều lời, nếu không thì đừng có trách ta "
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng hoảng hốt vội vã của Tiểu Vân, đêm đã khuya lúc vừa rồi nàng còn mang canh bổ đến cho tiểu thư nhưng không biết vì sao vừa mở cửa đã thấy một bóng người màu đen nhảy vội qua cửa sổ làm nàng nàng hoảng sợ không thôi.
Nháy mắt, sắt mặt Ôn Huyết đã trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng nói.
" Đêm khuya rồi, ngươi còn đến tìm ta là có việc gì?"
Lúc này Tiểu Vân mới gặn từng chữ một.
" Tiểu thư nhà nô tỳ biến mất rồi, lúc nãy nô tỳ còn thấy một bóng đen bay ra ngoài cửa sổ "
Ôn Huyết lúc này nhìn chằm chằm vào nữ nhân dưới thân.
" Ngươi không những tới phòng ta lục lọi lại còn bắt cóc phu nhân của ta "
Tuyết Cơ vừa nghe hắn nói trong lòng liền nhẹ nhõm đó mấy phần, thấy nàng vẫn không chịu nói hắn dùng một tay cầm lấy tay nàng xiết chặt trên đỉnh đầu tay còn lại xiết chặt cổ nàng, hung hăng mỗi lúc một mạnh.
Hơi thở nàng lúc này đã trở nên cực kì nặng nề, gương mặt vì nghẹt thở mà trở nên đỏ bừng, cả người vô thức vùng vẫy. Một lúc sau nàng nghỉ rằng lúc này hắn sẽ bóp chết nàng, hơi thở nàng dần yếu đi. Đột nhiên hắn trả lỏng tay ra khiến nàng ho sặc sụa, hắn sâu thẳm nhìn nàng.
" Cô là Tuyết Cơ thì làm sao ta để cô chết dễ dàng như vậy được, mau nói! phu nhân của ta đang ở đâu?"
Một lúc sau bà thở dài nhìn Băng Y
" Ngươi thông báo cho Tuyết Cơ mau hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu "
Khi đưa ra dao dịch với Ôn Huyết bà cũng đã nghĩ qua chuyện này, người có trong tay địa đồ nếu có tâm tư xấu sẽ làm mưa làm gió, lúc bà giao việc này cho Tuyết Cơ cũng đã từng nghĩ qua nếu nàng lấy được địa đồ về đây thì liền giết chết không tha.
Hi sinh một người để làm chuyện lớn, không có gì là quá đáng.
" Thuộc hạ đã hiểu "
Vừa ra ngoài Băng Y đã gặp được Mã Lực Vô đang ở bên ngoài, nàng vừa trở về nên không biết được sự xuất hiện của hắn, cả hai nhìn nhau một lúc cuối cùng Mã Lực Vô mới lên tiếng.
" Muội là Băng Y sao?"
Băng Y lúc này chẳng thèm đối hoài tới hắn, cứng nhắc gật đầu. Thấy nàng không được ưa thích hắn lắm nên cũng yên phận không quấy rầy thêm.
Ba ngày sau Tiểu Vân trở về, sắt mặt đã tiều tụy nhiều hơn trước, Tuyết Cơ thấy cũng có chút nhíu mày. Không hỏi thăm cũng không nói gì chỉ sai người nấu một bát canh gà bồi bổ cơ thể.
Tiểu Vân cũng không nói gì, nhẹ nhàng cầm bát canh lên uống.
" Tiểu thư, đã ba ngày không gặp nô tỳ thật sự rất nhớ người "
Vừa nói ánh mắt liền đỏ lên, nước mắt bắt đầu tuông xuống không ngừng. Tuyết Cơ thấy liền đau lòng, dù không phải là chủ nhân thật sự của Tiểu Vân nhưng nàng cũng đã bên cạnh cô ấy khá nhiều, tính cách Tiểu Vân đơn thuần lại còn hay khóc, nàng cũng sẽ có thương sót.
Vài ngày sau, khi màn đêm bao trùm căn phòng tối đen, Ôn Huyết nằm trên chiếc giường chìm sâu vào giấc ngủ, một thân ảnh màu đen rón rén từng bước chân thật nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi đi vào trong.
Tiếng động rất nhỏ chứng tỏ người này vô cùng chuyên nghiệp trong chuyện lén vào phòng người khác, nàng tìm kiếm lục lọi khắp phòng, từ ngăn kéo tới kệ sách, nàng không bỏ sót bất cứ thứ gì ngoài chiếc giường mà tên nam nhân đang nằm.
Ánh trăng đêm chiếu gọi vào căn phòng trở nên mờ ảo, bóng dáng hắc y nhân từ từ tiến về phía chiếc giường nhưng lại trở nên do dự một lúc. Ngươi nam nhân trước mặt này dung mạo bất phàm, ngủ quan thanh tú, mày rậm môi đỏ, chỉ khi hắn nằm ngủ buông lỏng cảnh giác mới thấy được dáng vẻ thả lỏng của hắn.
Tuyết Cơ đến gần chiếc giường, đôi môi qua lớp mạng che mặt trở nên cứng cáp, đưa tay chạm lên chiếc giường, cứ từ từ nhẹ nhàng sờ soạn, một lúc lâu sau vẫn chưa tìm ra được, nàng nghỉ một lúc rồi nhìn lên người hắn.
Lần này nàng can đảm hơn đưa đôi tay mềm mại của mình sờ soạng trên người hắn, vừa đưa tay chạm vào ngực hắn thì đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo chạm mạnh vào tay nàng nắm chặt, lực đạo vô cùng lớn khiến nàng đau đớn.
Hắn kéo mạnh tay nàng lật người nàng xuống thân hắn áp sát, ánh mắt tràng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nàng.
" Ai phái ngươi tới đây, muốn tìm gì ở chỗ ta "
Khác với dáng vẻ ôn nhu của hắn thường ngày lúc nhìn nàng, trong mắt hắn lúc này chỉ toàn là tơ máu, tay mỗi lúc càng dùng sức. Nàng lúc này đã có chút hoảng hốt chỉ ấp úng nói.
" Muốn chém muốn giết thì tùy ngươi "
Ôn Huyết nhíu mày nhưng vẫn không buông nàng ra, hắn ngắm nhìn đôi mắt đen láy kia thì có chút quen mắt, lại không nhớ được đã gặp ở đâu rồi nên đành cho qua.
Nữ nhân này đeo mạng che mặt, nhìn nàng rất giống với tranh vẽ Tuyết Cơ của hắn, lúc này hắn mới cười khẩy.
" Tuyết Cơ, ta không tìm cô, cô lại vác xác đến tìm ta "
Tuyết Cơ lúc này giật bắn người, tại sao hắn lại biết nàng là Tuyết Cơ, hắn đã biết tất cả mọi chuyện, không thể nào, nếu hắn biết nàng là Tuyết Cơ nhất định đã giết chết nàng từ lâu, chắc chắn là có hiểu lầm.
" Ngươi đừng nhiều lời, nếu không thì đừng có trách ta "
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng hoảng hốt vội vã của Tiểu Vân, đêm đã khuya lúc vừa rồi nàng còn mang canh bổ đến cho tiểu thư nhưng không biết vì sao vừa mở cửa đã thấy một bóng người màu đen nhảy vội qua cửa sổ làm nàng nàng hoảng sợ không thôi.
Nháy mắt, sắt mặt Ôn Huyết đã trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng nói.
" Đêm khuya rồi, ngươi còn đến tìm ta là có việc gì?"
Lúc này Tiểu Vân mới gặn từng chữ một.
" Tiểu thư nhà nô tỳ biến mất rồi, lúc nãy nô tỳ còn thấy một bóng đen bay ra ngoài cửa sổ "
Ôn Huyết lúc này nhìn chằm chằm vào nữ nhân dưới thân.
" Ngươi không những tới phòng ta lục lọi lại còn bắt cóc phu nhân của ta "
Tuyết Cơ vừa nghe hắn nói trong lòng liền nhẹ nhõm đó mấy phần, thấy nàng vẫn không chịu nói hắn dùng một tay cầm lấy tay nàng xiết chặt trên đỉnh đầu tay còn lại xiết chặt cổ nàng, hung hăng mỗi lúc một mạnh.
Hơi thở nàng lúc này đã trở nên cực kì nặng nề, gương mặt vì nghẹt thở mà trở nên đỏ bừng, cả người vô thức vùng vẫy. Một lúc sau nàng nghỉ rằng lúc này hắn sẽ bóp chết nàng, hơi thở nàng dần yếu đi. Đột nhiên hắn trả lỏng tay ra khiến nàng ho sặc sụa, hắn sâu thẳm nhìn nàng.
" Cô là Tuyết Cơ thì làm sao ta để cô chết dễ dàng như vậy được, mau nói! phu nhân của ta đang ở đâu?"