Chương 24
Nàng không thể tin được hắn lại quan tâm tới nàng như vậy, nói đúng hơn không phải nàng mà là Phong Nhã Kỳ, là phu nhân danh chính ngôn thuận của hắn, không biết tại sao lúc này trong lòng nàng lại dấy lên một cảm giác chua xót.
" Nếu muốn ta nói, trước tiên ngươi hãy buông tay ta ra đã "
Nghe nàng nói Ôn Huyết hừ lạnh một tiếng, bỏ tay nàng ra đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục rồi nhìn về phía nàng. Lúc này Tuyết Cơ chật vật đứng dậy ôm cổ ho khan vài tiếng, hắn ta ra tay không hề nể nang chút nào.
Ôn Huyết chỉ về phía nàng, lạnh lùng nói.
" Ta bỏ cô ra không có nghĩa là cô có thể ra khỏi đây "
Tiếng hắn lúc trầm lúc cao tỏ ra uy lực vô cùng lớn.
Nàng không nói một lời cầm kiếm trên tay lao vào phía hắn, hắn cũng không nể nang gì mà chiến đấu cùng nàng, cả hai chiến đấu một lúc nàng cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội đưa thanh kiếm cứa vào tay hắn, hắn cũng không thua kém gì nàng đưa thanh kiếm đâm mạnh vào ngực nàng rồi nhanh chóng rút ra, nàng đứng im một lúc rồi nhìn xuống với vẻ thất thần. Lúc này máu từ trên vết thương vừa bị đâm chảy xuống không ngừng ước đẫm cả y phục.
Ôn Huyết lúc này mới lấy tay ôm vết thương trên vai, sắt lạnh đến đáng sợ.
Bên ngoài A Tinh cùng A Sở và có cả Tiểu Vân đều đi tới chứng kiến hết thảy tình tiết đang diễn ra, nữ nhân y phục đen đứng bất động nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu, còn nam nhan kia thì ôm vai nhìn về phía nàng. Nàng nhàn nhạt lên tiếng.
" Muốn bắt ta, các người còn lâu "
Nói xong Tuyết Cơ cười lên với vẻ bất lực, cầm chặt thanh kiếm trên tay sẵn sàng chiến đấu, Ôn Huyết nhìn nàng chăm chú.
" Cô đúng là người khá đặc biệt, chỉ tiếc là tìm không đúng chủ nhân mà thôi, nếu cô muốn sau này có thể đi theo ta, làm việc cho ta "
Hắn không chút cau nệ dõng dạc nói với nàng. A Tinh cùng A Sở vô cùng bất ngờ với hành động này của hắn. A Sở nghe xong trong lòng như trào phúng lửa hận tiến lên chĩa kiếm vào người Tuyết Cơ.
" Cuối cùng cô cũng đã rơi vào tay ta rồi, ta sẽ không để cho ngươi sống sót qua ngày mai "
Ôn Huyết cản lại hành động của A Sở chỉ nhẹ nhàng nói với A Sở.
" Phu nhân đang ở trong tay cô ta, không được làm càn "
Nàng lúc này cũng khá bỡ ngỡ bởi lời qua loa tâm này của hắn.
" Cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần cô thả phu nhân của ta ra "
Tuyết Cơ cười vang dội, nụ cười càng trở nên diểu cợt.
" Ngươi chắc chứ?"
Nàng không tin hắn sẽ đem tất cả để đổi lấy một Phong Nhã Kỳ hữu danh vô thực, nhưng sự thật lại ngoài dự liệu của nàng hắn đã gật đầu nếu như hắn có thể làm được.
" Mang địa đồ đổi lấy nàng ta, ngươi đồng ý không?"
A Tinh nhíu mày, dù biết công tử vô cùng sủng ái phu nhân, nhưng địa đồ là thứ mà công tử phải dùng nữa mạng sống để có được, bây giờ chỉ vì một nữ nhân mà có thể đồng ý sao.
" Ngươi chính là vì bà ta mới tới đây sao?"
Tuyết Cơ giật giật khoé môi, gương mặt nhợt nhạt xanh nhờn.
" Ngươi nói xem!"
Không khí trong phòng như thấp xuống vài độ. Ôn Huyết lẵng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyết Cơ cùng với dáng vẻ quen thuộc và vết thương không ngừng chảy máu của nàng.
" Tháo mạng che mặt ra ta sẽ thả ngươi đi "
A Sở tức tốc nhìn Ôn Huyết vội vàng phản ứng.
" Công tử, chuyện này không được "
Hắn lại nói.
" Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao, mau ra ngoài hết đi "
Dù không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy cũng không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người với hai cặp mắt nhìn nhau, không khí ngột ngạc vô cùng…
" Ngươi đừng mong có ngày đó "
Rồi nàng đến gần cửa sổ bay ra ngoài, Ôn Huyết đứng hình trong chốc lát. Hắn tức tốc chạy đuổi theo nàng.
A Tinh chạy phía sau cung kính hỏi.
" Công tử, có cần thuộc hạ đuổi theo?"
Hắn nghiêm nghị một lúc rồi nói.
" Không cần, cô ta không lấy được thứ mình muốn sẽ quay lại nhanh thôi "
A Tinh lại hỏi tiếp:
" Vậy còn phu nhân?"
Ôn Huyết cười lạnh vài tiếng rồi nói
’ Theo ta thấy tình trạng của cô ta sẽ không đưa người ra khỏi cốc được đâu, chắc chắn cô ta chỉ là muốn dùng phu nhân để làm ta phân tâm thôi "
Nói xong hắn quay nhanh người đi về hướng phòng của Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ trốn ở một góc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, len lén đi vào phòng bằng của sở, vừa bước vào nàng liền sững sốt nhìn người trước mặt. Người đó không ai khác chính là Tiểu Vân, Tiểu Vân ngây ngốc hai mắt nhìn nàng không chớp, tay chân cô bắt đầu run rẩy nhìn về phía Tuyết Cơ đang đầy máu, lại còn nhỏ từng giọt xuống nền nhà tạo thành âm thanh tích tắc. Chén trà trên tay Tiểu Vân lúc này vì chủ nhân thả lỏng mà rớt xuống tạo ra âm thanh chói tai, nước trà bắn lên người cô.
Tuyết Cơ nhìn thấy tình cảnh này vô cùng không biết phải giải thích thế nào, nàng tháo mạng che mặt ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt vì chảy máu quá nhiều. Bên ngoài tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Tuyết Cơ bên trong càng lúc càng tái nhợt, Tiểu Vân hoảng loạn chạy tới đỡ nàng.
" Tiểu Vân, giúp ta…dụ hắn đi "
Nàng thỏ thẻ vào tai Tiểu Vân những lời cầu khẩn, lúc này nàng đã không còn một chút sức lực nào cả mà ngất đi.
Tiểu Vân cẩn thận đưa nàng đến bên giường, đỡ nàng nằm xuống rồi nhanh chóng lấy khăn lau người rồi thay y phục cho nàng, Tiểu Vân cầm máu tạm thời giúp nàng.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Tiểu Vân ở bên trong cũng sốt ruột không thôi, cuối cùng cũng trấn an mở cửa. Vừa thấy Ôn Huyết mặt lạnh đứng chờ bên ngoài Tiểu Vân liền hành lễ với hắn.
" Tiểu thư nhà nô tỷ đã trở về, lúc nãy là nô tỳ nhìn nhầm mong cốc chủ thứ tội "
Hắn không quan tâm đến lời Tiểu Vân nói mà lách sang một bên rồi bước vào trong lãnh đạm nói.
" Ngươi ra ngoài trước đi!"
Tiểu Vân trong lòng bấn loạn nhưng lại không thể làm trái ý hắn, cô thương sót nhìn Tuyết Cơ đang nằm im lìm bên trong.
" Nô tỳ xin cáo lui "
Cuối cùng sự thương sót của cô cũng không bằng nổi sợ hãi dành cho hắn, đành thôi vậy tùy theo số phận của Tuyết Cơ vậy.
Tiểu Vân vừa rời đi, Ôn Huyết đã đóng chặt cửa lại nhìn ngắm dáng vẻ im lặng của nàng, nữ nhân trên giường không một chút động đậy, trán và cơ thể đầy mồ hôi, mặt mày tái nhợt không còn dáng vẻ kiêu kì như thường ngày.
Ôn Huyết đến bên cạnh giường nhìn nàng một lúc lâu, rồi đặt tay lên trán liền phát hiện trán nàng rất nóng. Đôi mắt hắn mỗi lúc một trầm xuống đến bên chậu nước bên cạnh giặt chiếc khăn rồi chậm rãi từng chút một lâu mồ hôi cho nàng, chỉ là nàng càng lúc càng nóng, tay chân lại mỗi lúc một lạnh đi.
" Rốt cuộc thì nàng đã làm gì mà lại ra nông nỗi này?"
Dạo gần đây hắn ít khi gặp nàng, cùng làm chỉ tình cờ gặp nhau một vài lần rồi thôi. Hôm nay nhìn nàng vô cùng yếu ớt nằm trên giường hắn thật sự rất đau lòng. Đang định lau người cho nàng thì bàn tay hắn soẹt qua gương mặt trắng bệch kia, trong thoáng chốc hắn như nhận ra điều gì đó liền trở nên khó coi.
Ôn Huyết đưa nhẹ tay lên che đi nữa gương mặt của nàng chỉ chừa lại đôi mắt đang nhắm nghiền kia, hắn giật mình thức tỉnh trong phút chốc. Đây chẳng phải là gương mặt Tuyết Cơ lúc che khăn che mặt sao, không thể nào như vậy, người trước mặt này vô cùng yếu đuối, lại vô cùng lương thiện sao lại có thể là Tuyết Cơ bị nhiều người nguyền rủa được.
Hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay lên vuốt gương mặt trầm tư vẻ bất lực thở dài mấy hơi liền. Hắn không tin có chuyện này, chỉ cần kiểm chứng vết thương lúc nãy hắn gây ra liền biết.
Trong chốc lát vừa nghi hoặc vừa nhìn nàng, hắn đã không tự chủ được trào lên sự lo lắng, nếu nàng là Tuyết Cơ thật thì vừa nãy chính tay hắn đã đâm nàng một đao, hắn đang không biết phải đối diện với nàng ra sao, khi đánh nhau với hắn nàng đã cố tình tránh đi những chỗ hiểm của hắn mà chỉ cứa một đường trên tay, vậy mà hắn không hề biết còn không ngần ngại muốn giết nàng.
Vừa nghĩ hắn vừa kéo chiếc chăn trên ngực nàng xuống, nữ nhân mặc y phục ngủ màu trắng mỏng, trước ngực còn có một màu đỏ tươi ước đẫm, không còn có thể nghi ngờ được nàng chính là Tuyết Cơ. Tâm can hắn lúc này vừa đau vừa thống khổ.
" Nàng lại chính là Tuyết Cơ?"
Trời đêm dù đã lạnh nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được từng giọt mồ hôi trên trán hắn đang thay nhau rơi xuống. Hắn vô thức cười vang, hắn lại có chút vui trong lòng vì cuối cùng cũng biết được nàng là ai, lại lo lắng sai người gọi A Tinh tới.
Lúc A Tinh tới hắn chỉ điểm cho nàng đi xuống núi mua vài than thuốc trị thương cùng với dụng cụ khau lại vết thương. Hắn lại không cho gọi thầy lang tới vì sợ hắn ta sẽ thấy được thân thể nàng.
Một lúc sau A Tinh mang một con dao cùng với vài miếng vải trắng và một chậu nước ấm, trên khay còn có những thứ không thể thiếu đó là một cây kim và một ít chỉ dùng để khâu vá vết thương.
Đợi A Tinh đi ra ngoài, hắn đỡ nàng ngồi dậy dựa vào thành giường, sau đó từ từ cởi áo nàng ra vô cùng thuần thục, hắn đã từng thấy qua rất nhiều thân thể của nữ nhân nhưng cũng chưa từng tiếp xúc quá thân mật, không thể nào giống như lời đồn đại bên ngoài. Nàng có làn da trắng mịn màng cùng với chiếc vai xanh vô cùng tinh tế, phía dưới là bộ ngực căng tròn được kéo xuống một nửa, tạo ra khung cảnh đẹp động lòng người.
Hắn vẫn bình tĩnh chậm rãi xử lý vết thương cho nàng, trong đau đớn nàng bấu chặt lấy tay hắn không buông, cả người ước đẫm mồ hôi kêu lên vài tiếng rồi im bặt.
Chốc lát sau cuối cùng cũng xong, hắn cởi hết y phục nàng lau từ trên xuống dưới không hề dáng đoạn, đường cong hoàn mỹ khiến người nhìn tim đập nhanh đỏ mặt. Hắn cũng là nam nhân bình thường, có khi lại còn cường tráng hơn người bình thường, chỉ là lúc này người trước mặt hắn như một xác chết, hắn cũng không thiếu nữ nhân sao phải xàm sở một nữ nhân bị thương nặng.
Nghĩ là một chuyện, nhưng động tác trên tay hắn càng lúc càng chậm, càng chật vật như có thứ gì đó rất nặng dè lên.
" Tâm ta ở bên cạnh nàng làm sao tịnh nổi đây, lúc tỉnh lại nhất định nàng phải đền bù thỏa đáng cho ta "
Hàm ý trong câu nói của hắn khiến người nghe phải đỏ mặt, hắn cười gian xảo cầm bộ y phục mới mặc vào cho nàng. Tay chân lóng ngóng một lúc vì sợ nàng bị động trúng vết thương mà vô cùng để tâm.
" Nếu muốn ta nói, trước tiên ngươi hãy buông tay ta ra đã "
Nghe nàng nói Ôn Huyết hừ lạnh một tiếng, bỏ tay nàng ra đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục rồi nhìn về phía nàng. Lúc này Tuyết Cơ chật vật đứng dậy ôm cổ ho khan vài tiếng, hắn ta ra tay không hề nể nang chút nào.
Ôn Huyết chỉ về phía nàng, lạnh lùng nói.
" Ta bỏ cô ra không có nghĩa là cô có thể ra khỏi đây "
Tiếng hắn lúc trầm lúc cao tỏ ra uy lực vô cùng lớn.
Nàng không nói một lời cầm kiếm trên tay lao vào phía hắn, hắn cũng không nể nang gì mà chiến đấu cùng nàng, cả hai chiến đấu một lúc nàng cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội đưa thanh kiếm cứa vào tay hắn, hắn cũng không thua kém gì nàng đưa thanh kiếm đâm mạnh vào ngực nàng rồi nhanh chóng rút ra, nàng đứng im một lúc rồi nhìn xuống với vẻ thất thần. Lúc này máu từ trên vết thương vừa bị đâm chảy xuống không ngừng ước đẫm cả y phục.
Ôn Huyết lúc này mới lấy tay ôm vết thương trên vai, sắt lạnh đến đáng sợ.
Bên ngoài A Tinh cùng A Sở và có cả Tiểu Vân đều đi tới chứng kiến hết thảy tình tiết đang diễn ra, nữ nhân y phục đen đứng bất động nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu, còn nam nhan kia thì ôm vai nhìn về phía nàng. Nàng nhàn nhạt lên tiếng.
" Muốn bắt ta, các người còn lâu "
Nói xong Tuyết Cơ cười lên với vẻ bất lực, cầm chặt thanh kiếm trên tay sẵn sàng chiến đấu, Ôn Huyết nhìn nàng chăm chú.
" Cô đúng là người khá đặc biệt, chỉ tiếc là tìm không đúng chủ nhân mà thôi, nếu cô muốn sau này có thể đi theo ta, làm việc cho ta "
Hắn không chút cau nệ dõng dạc nói với nàng. A Tinh cùng A Sở vô cùng bất ngờ với hành động này của hắn. A Sở nghe xong trong lòng như trào phúng lửa hận tiến lên chĩa kiếm vào người Tuyết Cơ.
" Cuối cùng cô cũng đã rơi vào tay ta rồi, ta sẽ không để cho ngươi sống sót qua ngày mai "
Ôn Huyết cản lại hành động của A Sở chỉ nhẹ nhàng nói với A Sở.
" Phu nhân đang ở trong tay cô ta, không được làm càn "
Nàng lúc này cũng khá bỡ ngỡ bởi lời qua loa tâm này của hắn.
" Cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần cô thả phu nhân của ta ra "
Tuyết Cơ cười vang dội, nụ cười càng trở nên diểu cợt.
" Ngươi chắc chứ?"
Nàng không tin hắn sẽ đem tất cả để đổi lấy một Phong Nhã Kỳ hữu danh vô thực, nhưng sự thật lại ngoài dự liệu của nàng hắn đã gật đầu nếu như hắn có thể làm được.
" Mang địa đồ đổi lấy nàng ta, ngươi đồng ý không?"
A Tinh nhíu mày, dù biết công tử vô cùng sủng ái phu nhân, nhưng địa đồ là thứ mà công tử phải dùng nữa mạng sống để có được, bây giờ chỉ vì một nữ nhân mà có thể đồng ý sao.
" Ngươi chính là vì bà ta mới tới đây sao?"
Tuyết Cơ giật giật khoé môi, gương mặt nhợt nhạt xanh nhờn.
" Ngươi nói xem!"
Không khí trong phòng như thấp xuống vài độ. Ôn Huyết lẵng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyết Cơ cùng với dáng vẻ quen thuộc và vết thương không ngừng chảy máu của nàng.
" Tháo mạng che mặt ra ta sẽ thả ngươi đi "
A Sở tức tốc nhìn Ôn Huyết vội vàng phản ứng.
" Công tử, chuyện này không được "
Hắn lại nói.
" Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao, mau ra ngoài hết đi "
Dù không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy cũng không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người với hai cặp mắt nhìn nhau, không khí ngột ngạc vô cùng…
" Ngươi đừng mong có ngày đó "
Rồi nàng đến gần cửa sổ bay ra ngoài, Ôn Huyết đứng hình trong chốc lát. Hắn tức tốc chạy đuổi theo nàng.
A Tinh chạy phía sau cung kính hỏi.
" Công tử, có cần thuộc hạ đuổi theo?"
Hắn nghiêm nghị một lúc rồi nói.
" Không cần, cô ta không lấy được thứ mình muốn sẽ quay lại nhanh thôi "
A Tinh lại hỏi tiếp:
" Vậy còn phu nhân?"
Ôn Huyết cười lạnh vài tiếng rồi nói
’ Theo ta thấy tình trạng của cô ta sẽ không đưa người ra khỏi cốc được đâu, chắc chắn cô ta chỉ là muốn dùng phu nhân để làm ta phân tâm thôi "
Nói xong hắn quay nhanh người đi về hướng phòng của Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ trốn ở một góc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, len lén đi vào phòng bằng của sở, vừa bước vào nàng liền sững sốt nhìn người trước mặt. Người đó không ai khác chính là Tiểu Vân, Tiểu Vân ngây ngốc hai mắt nhìn nàng không chớp, tay chân cô bắt đầu run rẩy nhìn về phía Tuyết Cơ đang đầy máu, lại còn nhỏ từng giọt xuống nền nhà tạo thành âm thanh tích tắc. Chén trà trên tay Tiểu Vân lúc này vì chủ nhân thả lỏng mà rớt xuống tạo ra âm thanh chói tai, nước trà bắn lên người cô.
Tuyết Cơ nhìn thấy tình cảnh này vô cùng không biết phải giải thích thế nào, nàng tháo mạng che mặt ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt vì chảy máu quá nhiều. Bên ngoài tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Tuyết Cơ bên trong càng lúc càng tái nhợt, Tiểu Vân hoảng loạn chạy tới đỡ nàng.
" Tiểu Vân, giúp ta…dụ hắn đi "
Nàng thỏ thẻ vào tai Tiểu Vân những lời cầu khẩn, lúc này nàng đã không còn một chút sức lực nào cả mà ngất đi.
Tiểu Vân cẩn thận đưa nàng đến bên giường, đỡ nàng nằm xuống rồi nhanh chóng lấy khăn lau người rồi thay y phục cho nàng, Tiểu Vân cầm máu tạm thời giúp nàng.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Tiểu Vân ở bên trong cũng sốt ruột không thôi, cuối cùng cũng trấn an mở cửa. Vừa thấy Ôn Huyết mặt lạnh đứng chờ bên ngoài Tiểu Vân liền hành lễ với hắn.
" Tiểu thư nhà nô tỷ đã trở về, lúc nãy là nô tỳ nhìn nhầm mong cốc chủ thứ tội "
Hắn không quan tâm đến lời Tiểu Vân nói mà lách sang một bên rồi bước vào trong lãnh đạm nói.
" Ngươi ra ngoài trước đi!"
Tiểu Vân trong lòng bấn loạn nhưng lại không thể làm trái ý hắn, cô thương sót nhìn Tuyết Cơ đang nằm im lìm bên trong.
" Nô tỳ xin cáo lui "
Cuối cùng sự thương sót của cô cũng không bằng nổi sợ hãi dành cho hắn, đành thôi vậy tùy theo số phận của Tuyết Cơ vậy.
Tiểu Vân vừa rời đi, Ôn Huyết đã đóng chặt cửa lại nhìn ngắm dáng vẻ im lặng của nàng, nữ nhân trên giường không một chút động đậy, trán và cơ thể đầy mồ hôi, mặt mày tái nhợt không còn dáng vẻ kiêu kì như thường ngày.
Ôn Huyết đến bên cạnh giường nhìn nàng một lúc lâu, rồi đặt tay lên trán liền phát hiện trán nàng rất nóng. Đôi mắt hắn mỗi lúc một trầm xuống đến bên chậu nước bên cạnh giặt chiếc khăn rồi chậm rãi từng chút một lâu mồ hôi cho nàng, chỉ là nàng càng lúc càng nóng, tay chân lại mỗi lúc một lạnh đi.
" Rốt cuộc thì nàng đã làm gì mà lại ra nông nỗi này?"
Dạo gần đây hắn ít khi gặp nàng, cùng làm chỉ tình cờ gặp nhau một vài lần rồi thôi. Hôm nay nhìn nàng vô cùng yếu ớt nằm trên giường hắn thật sự rất đau lòng. Đang định lau người cho nàng thì bàn tay hắn soẹt qua gương mặt trắng bệch kia, trong thoáng chốc hắn như nhận ra điều gì đó liền trở nên khó coi.
Ôn Huyết đưa nhẹ tay lên che đi nữa gương mặt của nàng chỉ chừa lại đôi mắt đang nhắm nghiền kia, hắn giật mình thức tỉnh trong phút chốc. Đây chẳng phải là gương mặt Tuyết Cơ lúc che khăn che mặt sao, không thể nào như vậy, người trước mặt này vô cùng yếu đuối, lại vô cùng lương thiện sao lại có thể là Tuyết Cơ bị nhiều người nguyền rủa được.
Hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay lên vuốt gương mặt trầm tư vẻ bất lực thở dài mấy hơi liền. Hắn không tin có chuyện này, chỉ cần kiểm chứng vết thương lúc nãy hắn gây ra liền biết.
Trong chốc lát vừa nghi hoặc vừa nhìn nàng, hắn đã không tự chủ được trào lên sự lo lắng, nếu nàng là Tuyết Cơ thật thì vừa nãy chính tay hắn đã đâm nàng một đao, hắn đang không biết phải đối diện với nàng ra sao, khi đánh nhau với hắn nàng đã cố tình tránh đi những chỗ hiểm của hắn mà chỉ cứa một đường trên tay, vậy mà hắn không hề biết còn không ngần ngại muốn giết nàng.
Vừa nghĩ hắn vừa kéo chiếc chăn trên ngực nàng xuống, nữ nhân mặc y phục ngủ màu trắng mỏng, trước ngực còn có một màu đỏ tươi ước đẫm, không còn có thể nghi ngờ được nàng chính là Tuyết Cơ. Tâm can hắn lúc này vừa đau vừa thống khổ.
" Nàng lại chính là Tuyết Cơ?"
Trời đêm dù đã lạnh nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được từng giọt mồ hôi trên trán hắn đang thay nhau rơi xuống. Hắn vô thức cười vang, hắn lại có chút vui trong lòng vì cuối cùng cũng biết được nàng là ai, lại lo lắng sai người gọi A Tinh tới.
Lúc A Tinh tới hắn chỉ điểm cho nàng đi xuống núi mua vài than thuốc trị thương cùng với dụng cụ khau lại vết thương. Hắn lại không cho gọi thầy lang tới vì sợ hắn ta sẽ thấy được thân thể nàng.
Một lúc sau A Tinh mang một con dao cùng với vài miếng vải trắng và một chậu nước ấm, trên khay còn có những thứ không thể thiếu đó là một cây kim và một ít chỉ dùng để khâu vá vết thương.
Đợi A Tinh đi ra ngoài, hắn đỡ nàng ngồi dậy dựa vào thành giường, sau đó từ từ cởi áo nàng ra vô cùng thuần thục, hắn đã từng thấy qua rất nhiều thân thể của nữ nhân nhưng cũng chưa từng tiếp xúc quá thân mật, không thể nào giống như lời đồn đại bên ngoài. Nàng có làn da trắng mịn màng cùng với chiếc vai xanh vô cùng tinh tế, phía dưới là bộ ngực căng tròn được kéo xuống một nửa, tạo ra khung cảnh đẹp động lòng người.
Hắn vẫn bình tĩnh chậm rãi xử lý vết thương cho nàng, trong đau đớn nàng bấu chặt lấy tay hắn không buông, cả người ước đẫm mồ hôi kêu lên vài tiếng rồi im bặt.
Chốc lát sau cuối cùng cũng xong, hắn cởi hết y phục nàng lau từ trên xuống dưới không hề dáng đoạn, đường cong hoàn mỹ khiến người nhìn tim đập nhanh đỏ mặt. Hắn cũng là nam nhân bình thường, có khi lại còn cường tráng hơn người bình thường, chỉ là lúc này người trước mặt hắn như một xác chết, hắn cũng không thiếu nữ nhân sao phải xàm sở một nữ nhân bị thương nặng.
Nghĩ là một chuyện, nhưng động tác trên tay hắn càng lúc càng chậm, càng chật vật như có thứ gì đó rất nặng dè lên.
" Tâm ta ở bên cạnh nàng làm sao tịnh nổi đây, lúc tỉnh lại nhất định nàng phải đền bù thỏa đáng cho ta "
Hàm ý trong câu nói của hắn khiến người nghe phải đỏ mặt, hắn cười gian xảo cầm bộ y phục mới mặc vào cho nàng. Tay chân lóng ngóng một lúc vì sợ nàng bị động trúng vết thương mà vô cùng để tâm.