Chương 32
Tôi ngước mắt nhìn lên. Người đàn ông trung niên mặc vest đen trước tôi cao lớn như bức tượng đồng khắc họa quan võ. Cặp lông mày sắc bén vếch lên tựa hai lưỡi kiếm, quả thực tướng mạo ông ta dữ tợn đến mức làm tôi vô thức run lên đáp:
– Cháu…
Tôi chưa kịp trả lời, Hải Đăng đã bước lại, anh nâng tôi đứng thẳng rồi lễ phép đáp:
– Ông Thịnh, cô gái này là trợ lý mới của cháu.
Ông ta chính là ông Thịnh, người từng là tổng giám đốc Phong Sơn, giờ đã bị Hải Đăng thay thế. Ông ta không che giấu cơn tức giận, quát thẳng mặt anh:
– Anh Đăng, anh đối xử với người của anh thế nào tôi không biết, nhưng trước bao nhiêu nhân viên ở đây anh cho con nhỏ này biệt đãi thì coi thế nào được? Sau này ai sẽ nghe anh nữa đây?
Tôi hiểu cơn tức giận của ông ta là do khay cơm khác biệt trên tay tôi, khả năng do ông ta trông thấy nên cố tình lao đến va vào tôi. Có chút lúng túng tôi đưa mắt nhìn Hải Đăng. Anh không tỏ vẻ gì là sợ hãi người đứng trước mặt, thẳng thắn đáp:
– Người của cháu cháu muốn thưởng hay phạt thế nào, cháu nghĩ đó là quyền của cháu phải không ạ?
– Anh thì hay rồi! Chỉ sợ người ta lại nói anh và nó thế nào sau lưng, ảnh hưởng đến cả cái tổng công ty này! Rồi bao công lao gây dựng của ông nội anh và tôi từ trước đến giờ lại bị anh làm tan nát!
– Cháu sẽ chú ý, cảm ơn ông đã nhắc nhở.
Không muốn đôi co thêm, Hải Đăng bực bội bước đi trước. Tôi không chậm trễ hơn mà bước theo anh. Phía sau, ánh mắt đầy vẻ thú vị cùng giễu cợt của Việt Phong chiếu về gáy tôi nóng rẫy.
Hải Đăng không đi cùng Việt Phong, anh trở lại phòng làm việc, ngồi phịch ra băng ghế da. Tôi áy náy tìm ấm nước để đun sôi pha trà, quay sang anh nói:
– Anh Đăng… chuyện lúc nãy… liệu có ảnh hưởng gì không ạ?
– Chẳng sao cả. Cô gầy như que củi, phải ăn uống tử tế.
Một hồi tôi pha một tách trà bạc hà đưa đến trước mặt anh, thói quen uống trà bạc hà của anh từ thời sinh viên vẫn không thay đổi. Nhẹ giọng tôi mời:
– Anh uống trà đi… tại tôi mà anh không đi cùng anh Phong.
Hải Đăng đã an tĩnh trở lại, anh “ừm” một tiếng, đưa tay đón lấy tách trà. Những ngón tay thon dài vô tình mà cố ý lướt qua ngón tay tôi, bất giác làm tôi vội rụt tay lại, hai gò má vô thức nóng ran. Bực thật, tôi cứ như đứa con gái mới lớn trước anh vậy!
Có tiếng phì cười nhè nhẹ, đôi mắt lấp lánh ánh lên tinh nghịch, anh hờ hững nói:
– Cô thoải mái ăn uống cho tôi, tôi không thích ôm que củi mục.
Hải Đăng nhắc lại cho tôi nhớ “nhiệm vụ” mà tôi phải làm với anh, khẽ rùng mình tôi coi như không nghe thấy, tự pha cho mình một tách trà nóng rồi về chỗ ngồi. Anh bảo tôi chờ… ý là chờ tôi béo lên “xơi” cho ngon đấy hả? Lắc lắc đầu tôi nhắm hờ hai mắt. Ấn tượng của tôi về ông Thịnh kia vẫn còn quá sức ám ảnh. Ông ta đáng sợ như quỷ địa ngục, trên hết, ông ta biểu lộ ra mặt vẻ ghét bỏ đối với Hải Đăng. Cũng phải thôi, anh về tổng công ty một cái là chiếm chiếc ghế của ông ta, khi ông ta còn khao khát quyền lực thì làm sao ông ta có thể vui vẻ được! Ông ta… có biết tôi từ trước hay không? Theo cảm nhận của tôi thì ông ta không biết. Ngày đó tôi vào tổng công ty, xông đến phòng văn thư đòi công lý cho bố tôi, có thể kẻ đứng sau chú ý đến điều này, nhưng cũng có thể hắn không thèm chấp một đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, hoặc hắn coi đấy là phản ứng bình thường của người nhà bố tôi. Tóm lại… lão Thịnh chính là một trong những kẻ tai to mặt lớn ở Phong Sơn mà tôi nghi ngờ. Sau vụ tổn thất năm mươi tỉ cách đây tám năm, một số tiền cực lớn kể cả lúc này chứ không nói tại thời điểm đó, Phong Sơn không gặp sự cố nào khác, số tiền năm mươi tỉ đó vào tay ai ngoài kẻ đứng sau chứ? Năm đó cảnh sát không tìm ra số tiền từ bố tôi nhưng tội lỗi của ông vẫn rành rành, thế nên ông phải chịu tội. Nếu như sai sót không sớm được ông Quốc phát hiện thì không biết tổn thất của Phong Sơn còn lớn đến đâu nữa, nhưng dù gì thì gì bỏ túi riêng năm mươi tỉ cũng đủ cho hắn ăn ngon ngủ kỹ tám năm qua.
Ngồi còn chưa ấm chỗ, bất ngờ Hải Đăng… ngả đầu sang vai tôi như dựa dẫm tìm nơi nghỉ. Hai mắt anh khép nhẹ, hơi thở nhẹ nhàng. Tôi khựng lại, bất giác nín thở, trái tim bỗng đập cuồng loạn trong buổi trưa yên tĩnh. Tôi và anh… hình như chưa từng có loại thân mật này… chỉ có những đêm cuồng dã, kết thúc là khi anh vào nhà tắm còn tôi thì lẻn chạy một mạch về căn phòng nhỏ gần đó chỉ sợ bị ai bắt gặp.
Căn phòng này không có giường, vốn dĩ băng ghế dài này vừa vặn cơ thể Hải Đăng để anh có thể nằm xuống nghỉ trưa, nhưng vì có tôi ngồi bên cạnh nên… anh đành dựa vào vai tôi?
– Sếp tổng… hay tôi ra sofa kia ngồi nhé… để anh nằm đây cho thoải mái!
– Cháu…
Tôi chưa kịp trả lời, Hải Đăng đã bước lại, anh nâng tôi đứng thẳng rồi lễ phép đáp:
– Ông Thịnh, cô gái này là trợ lý mới của cháu.
Ông ta chính là ông Thịnh, người từng là tổng giám đốc Phong Sơn, giờ đã bị Hải Đăng thay thế. Ông ta không che giấu cơn tức giận, quát thẳng mặt anh:
– Anh Đăng, anh đối xử với người của anh thế nào tôi không biết, nhưng trước bao nhiêu nhân viên ở đây anh cho con nhỏ này biệt đãi thì coi thế nào được? Sau này ai sẽ nghe anh nữa đây?
Tôi hiểu cơn tức giận của ông ta là do khay cơm khác biệt trên tay tôi, khả năng do ông ta trông thấy nên cố tình lao đến va vào tôi. Có chút lúng túng tôi đưa mắt nhìn Hải Đăng. Anh không tỏ vẻ gì là sợ hãi người đứng trước mặt, thẳng thắn đáp:
– Người của cháu cháu muốn thưởng hay phạt thế nào, cháu nghĩ đó là quyền của cháu phải không ạ?
– Anh thì hay rồi! Chỉ sợ người ta lại nói anh và nó thế nào sau lưng, ảnh hưởng đến cả cái tổng công ty này! Rồi bao công lao gây dựng của ông nội anh và tôi từ trước đến giờ lại bị anh làm tan nát!
– Cháu sẽ chú ý, cảm ơn ông đã nhắc nhở.
Không muốn đôi co thêm, Hải Đăng bực bội bước đi trước. Tôi không chậm trễ hơn mà bước theo anh. Phía sau, ánh mắt đầy vẻ thú vị cùng giễu cợt của Việt Phong chiếu về gáy tôi nóng rẫy.
Hải Đăng không đi cùng Việt Phong, anh trở lại phòng làm việc, ngồi phịch ra băng ghế da. Tôi áy náy tìm ấm nước để đun sôi pha trà, quay sang anh nói:
– Anh Đăng… chuyện lúc nãy… liệu có ảnh hưởng gì không ạ?
– Chẳng sao cả. Cô gầy như que củi, phải ăn uống tử tế.
Một hồi tôi pha một tách trà bạc hà đưa đến trước mặt anh, thói quen uống trà bạc hà của anh từ thời sinh viên vẫn không thay đổi. Nhẹ giọng tôi mời:
– Anh uống trà đi… tại tôi mà anh không đi cùng anh Phong.
Hải Đăng đã an tĩnh trở lại, anh “ừm” một tiếng, đưa tay đón lấy tách trà. Những ngón tay thon dài vô tình mà cố ý lướt qua ngón tay tôi, bất giác làm tôi vội rụt tay lại, hai gò má vô thức nóng ran. Bực thật, tôi cứ như đứa con gái mới lớn trước anh vậy!
Có tiếng phì cười nhè nhẹ, đôi mắt lấp lánh ánh lên tinh nghịch, anh hờ hững nói:
– Cô thoải mái ăn uống cho tôi, tôi không thích ôm que củi mục.
Hải Đăng nhắc lại cho tôi nhớ “nhiệm vụ” mà tôi phải làm với anh, khẽ rùng mình tôi coi như không nghe thấy, tự pha cho mình một tách trà nóng rồi về chỗ ngồi. Anh bảo tôi chờ… ý là chờ tôi béo lên “xơi” cho ngon đấy hả? Lắc lắc đầu tôi nhắm hờ hai mắt. Ấn tượng của tôi về ông Thịnh kia vẫn còn quá sức ám ảnh. Ông ta đáng sợ như quỷ địa ngục, trên hết, ông ta biểu lộ ra mặt vẻ ghét bỏ đối với Hải Đăng. Cũng phải thôi, anh về tổng công ty một cái là chiếm chiếc ghế của ông ta, khi ông ta còn khao khát quyền lực thì làm sao ông ta có thể vui vẻ được! Ông ta… có biết tôi từ trước hay không? Theo cảm nhận của tôi thì ông ta không biết. Ngày đó tôi vào tổng công ty, xông đến phòng văn thư đòi công lý cho bố tôi, có thể kẻ đứng sau chú ý đến điều này, nhưng cũng có thể hắn không thèm chấp một đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, hoặc hắn coi đấy là phản ứng bình thường của người nhà bố tôi. Tóm lại… lão Thịnh chính là một trong những kẻ tai to mặt lớn ở Phong Sơn mà tôi nghi ngờ. Sau vụ tổn thất năm mươi tỉ cách đây tám năm, một số tiền cực lớn kể cả lúc này chứ không nói tại thời điểm đó, Phong Sơn không gặp sự cố nào khác, số tiền năm mươi tỉ đó vào tay ai ngoài kẻ đứng sau chứ? Năm đó cảnh sát không tìm ra số tiền từ bố tôi nhưng tội lỗi của ông vẫn rành rành, thế nên ông phải chịu tội. Nếu như sai sót không sớm được ông Quốc phát hiện thì không biết tổn thất của Phong Sơn còn lớn đến đâu nữa, nhưng dù gì thì gì bỏ túi riêng năm mươi tỉ cũng đủ cho hắn ăn ngon ngủ kỹ tám năm qua.
Ngồi còn chưa ấm chỗ, bất ngờ Hải Đăng… ngả đầu sang vai tôi như dựa dẫm tìm nơi nghỉ. Hai mắt anh khép nhẹ, hơi thở nhẹ nhàng. Tôi khựng lại, bất giác nín thở, trái tim bỗng đập cuồng loạn trong buổi trưa yên tĩnh. Tôi và anh… hình như chưa từng có loại thân mật này… chỉ có những đêm cuồng dã, kết thúc là khi anh vào nhà tắm còn tôi thì lẻn chạy một mạch về căn phòng nhỏ gần đó chỉ sợ bị ai bắt gặp.
Căn phòng này không có giường, vốn dĩ băng ghế dài này vừa vặn cơ thể Hải Đăng để anh có thể nằm xuống nghỉ trưa, nhưng vì có tôi ngồi bên cạnh nên… anh đành dựa vào vai tôi?
– Sếp tổng… hay tôi ra sofa kia ngồi nhé… để anh nằm đây cho thoải mái!