Chương 43: Cam Tâm Tình Nguyện! (2)
Trong khu rừng tâm tối đầy sấm chớp ấy, có một ánh sáng nhỏ nhoi chiếu soi như một con đom đóm giữ một bầu trời tối đen.
Ánh sáng ấy nếu nhìn hơi rõ tí là không ai khác là hình dáng của của Dương Vũ Hàn đang cõng lên vai mình là hình dáng nhỏ bé của Trần Khả Hân, Khả Hân bây giờ chỉ biết dùng đôi bàn tay nhỏ bé đấy chỉ biết ôm chặt hắn thêm mà thôi.Thật lòng cô chỉ muốn hưởng thụ được cảm giác ấm áp ấy cho dù là giây phút ngắn ngủi thì cũng muốn ở bên hắn.
" Được! Nếu em ngoan ngoãn như thế thì hãy gối đầu lên lưng tôi mà ngủ đi, mọi việc còn lại em không cần phải lo!"
Dương Vũ Hàn phát ra lời nói có phần lạnh lùng khuôn mặt chẳng có phần biểu cảm thêm gì cả, nhưng mà Trần Khả Hân nghe được là bản thân hắn rất quan tâm đến mình cho dù là không nói ra.
Trần Khả Hân nghe lời nói của hắn xong liền tựa đầu vào chiếc lưng trần rắn chắc ấy bây giờ đã bị nước mưa làm cho lạnh lẽo.Dương Vũ Hàn bế cô trên vai tiếp tục đi về hướng hân đã dự đoán là đích đến còn bản thân Khả Hân thì chỉ nghe lời hắn mà tựa đầu vào chứ cô nào ngủ được.
Trên bầu trời cơn mưa như nước lũ mà vô tình rơi xuống có nhiều lúc mưa càng to hơn, không biết là Dương Vũ Hàn đã đi được bao lâu trong đêm tối ấy, bàn tay nhỏ nhắn của Trần Khả Hân không biết từ lúc nào đã ôm vào lòng như đang truyền hơi ấm,cho dù hắn không nói ra thì cô củng cảm nhận được thân thể của hắn đang lạnh dần đi.
Không biết đi được bao lâu nữa thì đã thấy được ánh đèn mờ ảo trước mặt, Dương Vũ Hàn nhìn tới phía trước mặt hướng những túp lều bên trong đều có ánh đèn mờ.
" Nơi ở của em là cái nào trong đây! "
Dương Vũ Hàn nhìn về phía trước thì chẳng thấy được hình bóng người nào cả, chắc tại bên ngoài như quá lớn còn kèm theo sấm chớp nên mọi người đều vào trong tránh, và theo quan sát của hắn thì trời đã khuya mọi người chắc đã nghĩ ngơi hăn không muốn làm phiền, nếu phát hiện hắn và Khả Hân mất tích với thời tiết như bây giờ ai mà giám vào cơ chứ nên bản thân Dương Vũ Hàn quay lại hỏi cô.
" Là chiếc lều bên kia!"
Nghe được lời nói của Dương Vũ Hàn thì bản thân Khả Hân của không muốn nói thêm điều gì dài dòng và vào thẳng vấn đề vì thời tiết rất là lạnh mưa gió sấm chớp như thế này thì không hay lắm. Thấy được hướng của cô chỉ định hắn liền đi tới hướng lều của Khả Hân có lẽ thì trời mưa gió rất lớn nên không có ai ra bên ngoài cả, nên Dương Vũ Hàn và Trần Khả Hân đi vào thì cũng không ai biết.
Ánh đèn mờ ảo đã chiếu sáng hai khuôn mặt tái nhợt không ai khác chính là Trần Khả Hân và Dương Vũ Hàn, nhưng mà xuất hiện trước mắt hai người là hình ảnh một cô gái đang thay đồ,có lẽ là trời mưa to và đang ở trong lều nếu có ai vào thì cũng phải lên tiếng chào hỏi, nhưng mà Dương Vũ Hàn cho rằng giờ này đã trễ không muốn làm phiền người khác với lại đây là phòng của Trần Khả Hân nhưng mà hắn quên mất một điều đây là nơi ở của Khả Khả Trong ba ngày tới.
Xuất hiện trước mắt hai người không ai khác chính là Sở Khả Khả,lúc ban đầu khi Khả Khả cảm nhận được có ai vào nơi ở của mình ngày hoàn cảnh như này thì hoảng sợ lắm, nhưng khi bản thân mình quay lại nhìn thấy Dương Vũ Hàn thì khuôn mặt hoảng ấy lại biến mấy ngay lập tức cô liền tiện tay lấy một chiếc khăn mỏng quấn lấy thân thể mình đi tới gần hai người mà nói.
" Anh có sao không, tại sao hai người lại thành ra thế này!"
Khi Sở Khả Khả thấy hai người như vậy thì không để ý gì nhiều về hoàn cảnh của mình hiện tại, bỡi vì dưới ánh đèn mở ảo thì Trần Khả Hân và Khả Khả đều nhìn rõ được trên người hắn toàn là vết rầy xước đang ri rỉ máu, có lẽ là lúc nảy hắn vội đưa Khả Hân về vì sợ cô không chịu nổi thời tiết như vậy.
Bây giờ đã tới nơi an toàn mà hắn đang trần tuồng nữa thân trên nên biết vì sao hai người con gái lại mình mình như thế, Dương Vũ Hàn buông đặc Khả Hân nhẹ nhàng xuống đất nói.
" Cô giúp tôi thay đồ và làm khô người cho Khả Hân đi! "
Khi nghe hắn nói như thế thì hai người vội lên tiếng như mà lại thôi, bỡi vì ánh mắt của hắn bây giờ nhìn hai người như kiểu không muốn ai làm trái ý mình cả, nên hai người chỉ im lặng mà làm theo việc mà hắn đã nói.
Sở Khả Khả nhìn Khả Hân với một ánh mắt thật phức tạp chẳng biết là đang nghĩ gì nhưng mà cô vẩn tới dìu nhẹ Khả Hân vào phòng, còn phần hắn thì tự cỡi đồ trên người ra để xữ lý vết thương và trên người Dương Vũ Hàn bây giờ đúng với từ ngữ không còn mảnh vãi che thân, hắn vội lấy chiếc mền gần đó che đi phần yếu hại của mình rồi chuẩn bị xữ lý vết thương.
Ánh sáng ấy nếu nhìn hơi rõ tí là không ai khác là hình dáng của của Dương Vũ Hàn đang cõng lên vai mình là hình dáng nhỏ bé của Trần Khả Hân, Khả Hân bây giờ chỉ biết dùng đôi bàn tay nhỏ bé đấy chỉ biết ôm chặt hắn thêm mà thôi.Thật lòng cô chỉ muốn hưởng thụ được cảm giác ấm áp ấy cho dù là giây phút ngắn ngủi thì cũng muốn ở bên hắn.
" Được! Nếu em ngoan ngoãn như thế thì hãy gối đầu lên lưng tôi mà ngủ đi, mọi việc còn lại em không cần phải lo!"
Dương Vũ Hàn phát ra lời nói có phần lạnh lùng khuôn mặt chẳng có phần biểu cảm thêm gì cả, nhưng mà Trần Khả Hân nghe được là bản thân hắn rất quan tâm đến mình cho dù là không nói ra.
Trần Khả Hân nghe lời nói của hắn xong liền tựa đầu vào chiếc lưng trần rắn chắc ấy bây giờ đã bị nước mưa làm cho lạnh lẽo.Dương Vũ Hàn bế cô trên vai tiếp tục đi về hướng hân đã dự đoán là đích đến còn bản thân Khả Hân thì chỉ nghe lời hắn mà tựa đầu vào chứ cô nào ngủ được.
Trên bầu trời cơn mưa như nước lũ mà vô tình rơi xuống có nhiều lúc mưa càng to hơn, không biết là Dương Vũ Hàn đã đi được bao lâu trong đêm tối ấy, bàn tay nhỏ nhắn của Trần Khả Hân không biết từ lúc nào đã ôm vào lòng như đang truyền hơi ấm,cho dù hắn không nói ra thì cô củng cảm nhận được thân thể của hắn đang lạnh dần đi.
Không biết đi được bao lâu nữa thì đã thấy được ánh đèn mờ ảo trước mặt, Dương Vũ Hàn nhìn tới phía trước mặt hướng những túp lều bên trong đều có ánh đèn mờ.
" Nơi ở của em là cái nào trong đây! "
Dương Vũ Hàn nhìn về phía trước thì chẳng thấy được hình bóng người nào cả, chắc tại bên ngoài như quá lớn còn kèm theo sấm chớp nên mọi người đều vào trong tránh, và theo quan sát của hắn thì trời đã khuya mọi người chắc đã nghĩ ngơi hăn không muốn làm phiền, nếu phát hiện hắn và Khả Hân mất tích với thời tiết như bây giờ ai mà giám vào cơ chứ nên bản thân Dương Vũ Hàn quay lại hỏi cô.
" Là chiếc lều bên kia!"
Nghe được lời nói của Dương Vũ Hàn thì bản thân Khả Hân của không muốn nói thêm điều gì dài dòng và vào thẳng vấn đề vì thời tiết rất là lạnh mưa gió sấm chớp như thế này thì không hay lắm. Thấy được hướng của cô chỉ định hắn liền đi tới hướng lều của Khả Hân có lẽ thì trời mưa gió rất lớn nên không có ai ra bên ngoài cả, nên Dương Vũ Hàn và Trần Khả Hân đi vào thì cũng không ai biết.
Ánh đèn mờ ảo đã chiếu sáng hai khuôn mặt tái nhợt không ai khác chính là Trần Khả Hân và Dương Vũ Hàn, nhưng mà xuất hiện trước mắt hai người là hình ảnh một cô gái đang thay đồ,có lẽ là trời mưa to và đang ở trong lều nếu có ai vào thì cũng phải lên tiếng chào hỏi, nhưng mà Dương Vũ Hàn cho rằng giờ này đã trễ không muốn làm phiền người khác với lại đây là phòng của Trần Khả Hân nhưng mà hắn quên mất một điều đây là nơi ở của Khả Khả Trong ba ngày tới.
Xuất hiện trước mắt hai người không ai khác chính là Sở Khả Khả,lúc ban đầu khi Khả Khả cảm nhận được có ai vào nơi ở của mình ngày hoàn cảnh như này thì hoảng sợ lắm, nhưng khi bản thân mình quay lại nhìn thấy Dương Vũ Hàn thì khuôn mặt hoảng ấy lại biến mấy ngay lập tức cô liền tiện tay lấy một chiếc khăn mỏng quấn lấy thân thể mình đi tới gần hai người mà nói.
" Anh có sao không, tại sao hai người lại thành ra thế này!"
Khi Sở Khả Khả thấy hai người như vậy thì không để ý gì nhiều về hoàn cảnh của mình hiện tại, bỡi vì dưới ánh đèn mở ảo thì Trần Khả Hân và Khả Khả đều nhìn rõ được trên người hắn toàn là vết rầy xước đang ri rỉ máu, có lẽ là lúc nảy hắn vội đưa Khả Hân về vì sợ cô không chịu nổi thời tiết như vậy.
Bây giờ đã tới nơi an toàn mà hắn đang trần tuồng nữa thân trên nên biết vì sao hai người con gái lại mình mình như thế, Dương Vũ Hàn buông đặc Khả Hân nhẹ nhàng xuống đất nói.
" Cô giúp tôi thay đồ và làm khô người cho Khả Hân đi! "
Khi nghe hắn nói như thế thì hai người vội lên tiếng như mà lại thôi, bỡi vì ánh mắt của hắn bây giờ nhìn hai người như kiểu không muốn ai làm trái ý mình cả, nên hai người chỉ im lặng mà làm theo việc mà hắn đã nói.
Sở Khả Khả nhìn Khả Hân với một ánh mắt thật phức tạp chẳng biết là đang nghĩ gì nhưng mà cô vẩn tới dìu nhẹ Khả Hân vào phòng, còn phần hắn thì tự cỡi đồ trên người ra để xữ lý vết thương và trên người Dương Vũ Hàn bây giờ đúng với từ ngữ không còn mảnh vãi che thân, hắn vội lấy chiếc mền gần đó che đi phần yếu hại của mình rồi chuẩn bị xữ lý vết thương.