Chương 34: Mẹ em gọi
Cô rùng mình quặn vẹo thắt lưng dưới sự tập kích của khoái cảm, lại như đang hùa theo cử chỉ không thể tiết chế của người đàn ông.
Phốc phốc!
Người đàn ông không nói lời nào nhưng bên dưới lớp váy lại không ngừng truyền đến âm thanh ám muội khi ngón tay thon dài của hắn không ngừng đâm chọt vào nơi tư mật của người con gái, tư thái như muôn dập nồi dìm thuyền khiến người ta rùng cả mình.
“A ư… Thầy ơi…”
Tiếng ngân nga của người con gái không ngừng truyền vào tai, đánh bay chút lí trí còn sót lại của người đàn ông.
Reng reng reng!
Nhưng ngay lúc đó một âm thanh như đòi mạng đã ầm ĩ vang lên, cắt qua căn phòng.
“Ưm!!”
Cả hai người đều bị dọa cho giật nãy mình. Bản thân Tô Kinh Hạ bị hành động lúc giật mình của Lục Ngạn chọc cho giật nảy lên, sau đó mềm oặt trên vai hắn, há miệng thở hổn hển vì cao trào.
Lục Ngạn im lặng thở hắt ra mấy cái dưới tiếng kêu vẫn dai dẳng không chịu ngừng kia rồi mới bực bội buông Tô Kinh Hạ xuống giường, đi tìm nguồn cơn đã phá hoại chuyện tốt của hắn. Dự cảm nói cho hắn biết đối tượng bên kia điện thoại nhất định có thù sâu nặng với hắn.
Quả nhiên… Đợi hắn tìm được điện thoại của Tô Kinh Hạ, Lục Ngạn nhìn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, lòng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
“Mẹ em gọi.”
“…”
Tô Kinh Hạ nghe hắn nghiến răng chèo chẹo, mím môi không dám cười ra tiếng.
“Em còn cười! Em còn cười!!”
Thầy Lục giận gần chết, đưa tay nhéo mạnh hai mép môi của người con gái bởi vì sóng tình mà đôi má ửng đỏ mị nhân. Hắn nổi cơn táo bạo: “Tôi mặc kệ!”
Hắn hét lên một câu rồi đổ sụp xuống người Tô Kinh Hạ, chơi trò lưu manh muốn tiếp tục chuyện ban nãy.
Tô Kinh Hạ bị hắn làm loạn đến thở dốc yêu kiều, cả người cũng rạo rực ham muốn. Nhưng âm thanh kia vẫn còn vang lên vô cùng không hài hòa, Tô Kinh Hạ không thể làm gì khác ngoài cật lực đẩy đầu hắn ra nài nỉ: “Thầy… Thầy để em bắt máy đã…”
Nói ra rồi cô mới phát hiện âm thanh của mình khác thường.
“Em có chắc mình muốn bắt máy không?”
Đương nhiên Lục Ngạn cũng nhận ra điều này, hắn lưu manh nhướng mày ẩn ý hỏi.
Tô Kinh Hạ đỏ cả mặt.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đã tắt, Lục Ngạn vừa hôn xuống cái rãnh giữa ngực cô vừa khàn khàn nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Không chỉ vậy hắn còn sắc tình cọ hạ thân căng cứng của mình vào đầu gối cô, chọc cho Tô Kinh Hạ ngượng đến nóng cả người, vô thức giãy giụa né tránh. Nhưng vẫn cố gắng nói: “Em… Thầy để em gọi lại cho mẹ trước đã…”
Kết quả lại chỉ khiến người đàn ông kia càng thêm hưng phấn, trở nên ngang ngược bá đạo không thèm nói lý.
“Mẹ em sẽ cho rằng em đang bận làm thủ tục nhập học, nhất thời sẽ không làm phiền em nữa đâu.”
Mặc dù hắn vẫn nói rất sách, mách có chứng.
Quả nhiên một đỗi sau vẫn chưa thấy Tô Mị gọi lại.
Mà nhiêu đó đã đủ cho người đàn ông quen tháo bá đạo kia nắm lấy tình hình, cho dù bây giờ điện thoại có vang lên lần nữa Tô Kinh Hạ cũng chẳng có sức bắt. Không dám bắt.
Ở bên kia điện thoại, Tô Mị nhìn cuộc gọi không thông trên màn hình mấy giây, trong lòng có dự cảm nhưng bà nhất thời không thể làm rõ được.
Quả thật Tô Mị chỉ là định gọi cho Tô Kinh Hạ xem tình huống nhập học của cô thế nào, có ổn không thôi. Bởi vì bà cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều lại không thể nhúng tay quá sâu lại thành ra kiểm soát không nên có. Nhưng một đỗi sau bà vẫn tự thuyết phục mình rằng có lẽ Tô Kinh Hạ đang bận rộn nên không bắt máy được. Đã từng trải qua nên bà cũng biết quá trình làm thủ tục này rất tốn thời gian và sức lực, cho nên bà không gọi nữa.
Kết quả lại thành tiện nghi cho ai đó.
“Ưm a thầy… Hức…”
“Thả lỏng… Em chặt quá…”
Cùng với tiếng gọi yêu kiều của người con gái là âm thanh khàn khàn mang theo dục vọng nhượng người mềm eo quanh quẩn bên trong căn phòng.
“Ư ư…”
Đổi lại là Tô Kinh Hạ không chỉ không thả lỏng được mà càng xoắn chặt hơn. Hai tay cô ôm chặt cổ người đàn ông, cắn môi như đang nhẫn nhịn điều gì đó vô cùng mãnh liệt.
“Kinh Hạ… Em là của tôi.”
Bỗng nhiên nghe thấy lời này, Tô Kinh Hạ giật mình, trong lòng lại như có hàng vạn dòng nước ấm chảy siết qua, bóp chặt trái tim cô, khiến nó không ngừng đập thình thịch vì người đàn ông đó.
“Hức a!”
Nhưng theo lời nói kia hạ xuống là lý trí người đàn ông đứt phụt, không ngừng giã mạnh vào nơi hạ thân vừa mới được khai mở lần đầu. Tô Kinh Hạ chẳng thể thốt lên được lời nào đáp lại ngoài những âm thanh yêu kiều chọc người.
“Kinh Hạ…”
“Thầy a… Ư ư…”
Phốc phốc!
Người đàn ông không nói lời nào nhưng bên dưới lớp váy lại không ngừng truyền đến âm thanh ám muội khi ngón tay thon dài của hắn không ngừng đâm chọt vào nơi tư mật của người con gái, tư thái như muôn dập nồi dìm thuyền khiến người ta rùng cả mình.
“A ư… Thầy ơi…”
Tiếng ngân nga của người con gái không ngừng truyền vào tai, đánh bay chút lí trí còn sót lại của người đàn ông.
Reng reng reng!
Nhưng ngay lúc đó một âm thanh như đòi mạng đã ầm ĩ vang lên, cắt qua căn phòng.
“Ưm!!”
Cả hai người đều bị dọa cho giật nãy mình. Bản thân Tô Kinh Hạ bị hành động lúc giật mình của Lục Ngạn chọc cho giật nảy lên, sau đó mềm oặt trên vai hắn, há miệng thở hổn hển vì cao trào.
Lục Ngạn im lặng thở hắt ra mấy cái dưới tiếng kêu vẫn dai dẳng không chịu ngừng kia rồi mới bực bội buông Tô Kinh Hạ xuống giường, đi tìm nguồn cơn đã phá hoại chuyện tốt của hắn. Dự cảm nói cho hắn biết đối tượng bên kia điện thoại nhất định có thù sâu nặng với hắn.
Quả nhiên… Đợi hắn tìm được điện thoại của Tô Kinh Hạ, Lục Ngạn nhìn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, lòng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
“Mẹ em gọi.”
“…”
Tô Kinh Hạ nghe hắn nghiến răng chèo chẹo, mím môi không dám cười ra tiếng.
“Em còn cười! Em còn cười!!”
Thầy Lục giận gần chết, đưa tay nhéo mạnh hai mép môi của người con gái bởi vì sóng tình mà đôi má ửng đỏ mị nhân. Hắn nổi cơn táo bạo: “Tôi mặc kệ!”
Hắn hét lên một câu rồi đổ sụp xuống người Tô Kinh Hạ, chơi trò lưu manh muốn tiếp tục chuyện ban nãy.
Tô Kinh Hạ bị hắn làm loạn đến thở dốc yêu kiều, cả người cũng rạo rực ham muốn. Nhưng âm thanh kia vẫn còn vang lên vô cùng không hài hòa, Tô Kinh Hạ không thể làm gì khác ngoài cật lực đẩy đầu hắn ra nài nỉ: “Thầy… Thầy để em bắt máy đã…”
Nói ra rồi cô mới phát hiện âm thanh của mình khác thường.
“Em có chắc mình muốn bắt máy không?”
Đương nhiên Lục Ngạn cũng nhận ra điều này, hắn lưu manh nhướng mày ẩn ý hỏi.
Tô Kinh Hạ đỏ cả mặt.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đã tắt, Lục Ngạn vừa hôn xuống cái rãnh giữa ngực cô vừa khàn khàn nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Không chỉ vậy hắn còn sắc tình cọ hạ thân căng cứng của mình vào đầu gối cô, chọc cho Tô Kinh Hạ ngượng đến nóng cả người, vô thức giãy giụa né tránh. Nhưng vẫn cố gắng nói: “Em… Thầy để em gọi lại cho mẹ trước đã…”
Kết quả lại chỉ khiến người đàn ông kia càng thêm hưng phấn, trở nên ngang ngược bá đạo không thèm nói lý.
“Mẹ em sẽ cho rằng em đang bận làm thủ tục nhập học, nhất thời sẽ không làm phiền em nữa đâu.”
Mặc dù hắn vẫn nói rất sách, mách có chứng.
Quả nhiên một đỗi sau vẫn chưa thấy Tô Mị gọi lại.
Mà nhiêu đó đã đủ cho người đàn ông quen tháo bá đạo kia nắm lấy tình hình, cho dù bây giờ điện thoại có vang lên lần nữa Tô Kinh Hạ cũng chẳng có sức bắt. Không dám bắt.
Ở bên kia điện thoại, Tô Mị nhìn cuộc gọi không thông trên màn hình mấy giây, trong lòng có dự cảm nhưng bà nhất thời không thể làm rõ được.
Quả thật Tô Mị chỉ là định gọi cho Tô Kinh Hạ xem tình huống nhập học của cô thế nào, có ổn không thôi. Bởi vì bà cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều lại không thể nhúng tay quá sâu lại thành ra kiểm soát không nên có. Nhưng một đỗi sau bà vẫn tự thuyết phục mình rằng có lẽ Tô Kinh Hạ đang bận rộn nên không bắt máy được. Đã từng trải qua nên bà cũng biết quá trình làm thủ tục này rất tốn thời gian và sức lực, cho nên bà không gọi nữa.
Kết quả lại thành tiện nghi cho ai đó.
“Ưm a thầy… Hức…”
“Thả lỏng… Em chặt quá…”
Cùng với tiếng gọi yêu kiều của người con gái là âm thanh khàn khàn mang theo dục vọng nhượng người mềm eo quanh quẩn bên trong căn phòng.
“Ư ư…”
Đổi lại là Tô Kinh Hạ không chỉ không thả lỏng được mà càng xoắn chặt hơn. Hai tay cô ôm chặt cổ người đàn ông, cắn môi như đang nhẫn nhịn điều gì đó vô cùng mãnh liệt.
“Kinh Hạ… Em là của tôi.”
Bỗng nhiên nghe thấy lời này, Tô Kinh Hạ giật mình, trong lòng lại như có hàng vạn dòng nước ấm chảy siết qua, bóp chặt trái tim cô, khiến nó không ngừng đập thình thịch vì người đàn ông đó.
“Hức a!”
Nhưng theo lời nói kia hạ xuống là lý trí người đàn ông đứt phụt, không ngừng giã mạnh vào nơi hạ thân vừa mới được khai mở lần đầu. Tô Kinh Hạ chẳng thể thốt lên được lời nào đáp lại ngoài những âm thanh yêu kiều chọc người.
“Kinh Hạ…”
“Thầy a… Ư ư…”