Chương 8: Là bố đó sao?
Lữ Trung Nguyên vận dụng toàn bộ quyền lực của mình, anh ta phải tìm ra tung tích của con gái điện chủ trong vòng một phút.
“Cái gì? Con gái của điện chủ bị bắt cóc?”
“Điện chủ có con gái từ khi nào?”
Tin tức nhanh chóng truyền đến biên giới, bốn đại sứ nghe Lữ Trung Nguyên nói điện chủ có con gái thì còn vui mừng hơn cả ngạc nhiên.
Con gái của điện chủ chính là công chúa của cả Tru Thần Điện.
“Mẹ nó! Tôi thực sự muốn xem thử là tên đáng chết nào dám bắt cóc công chúa nhỏ của tướng sĩ tây cảnh chúng ta! Theo tôi đánh vào Kinh Hải!”, trên màn hình video call, bộ râu của Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây, Thịnh Hổ bị thổi bay theo cơn tức giận lôi đình.
Dám bắt cóc con gái của điện chủ, không diệt toàn tộc kẻ đó thì bọn họ không thể nào hả giận.
“Thịnh Hổ, đừng kích động!”, Hộ Quốc Sứ biên giới phía Bắc, Lạc Phong vội vàng khuyên can.
Mọi người đều biết rõ tính tình của Thịnh Hổ, nếu như để anh ta đi thì nhất định Kinh Hải sẽ trời long đất lở.
“Thịnh Hổ, điện chủ không có mệnh lệnh, cho nên mấy người chúng ta không được tùy tiện hành động”, Định Quốc Sứ biên giới phía Nam, Nam Cung Yến lập tức nói. Anh ta lúc này cũng chỉ hận không thể lập tức đánh vào Kinh Hải, băm kẻ bắt cóc công chúa ra làm trăm mảnh, nhưng điện chủ vẫn chưa hạ lệnh cho nên không ai được phép tự tiện hành động, nếu không chính là làm trái với quân lệnh.
“Con mẹ nó chứ! Cái gì mà quân lệnh với không quân lệnh, tôi đếch quan tâm”, Thịnh Hổ nói xong liền nhảy lên phi cơ chiến đấu Hắc Ưng, bắt đầu nổ máy.
“Tên võ biền này, điện chủ không hạ lệnh tất nhiên là có lý do của anh ấy, nếu như anh tùy tiện hành động, lỡ như phá hỏng chuyện của điện chủ, gây ảnh hưởng gì đến công chúa thì anh nhất định khó thoát tội chết!”
Những lời của Cô Bại Thiên, Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông, trong nháy mắt đã khiến Thịnh Hổ bình tĩnh lại.
Nhưng bình tĩnh thì bình tĩnh, tiểu công chúa vẫn đang bị bắt cóc, sống chết không rõ, anh ta làm sao có thể chịu đựng được, lửa giận trong lòng đã bùng lên dữ dội.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”, Thịnh Hổ đấm mạnh vào phi cơ chiến đấu.
“Mẹ nó! Tâm trạng của ông đây đang vô cùng khó chịu! Lạc Phong! Nghe nói anh phát hiện hơn chục chiến thuyền của Đông Doanh đang neo gần đảo Kim Ngư ở biên giới phía Bắc đúng không? Bây giờ ông đây lập tức đi giết đám chó khốn nạn đó!”
Thịnh Hổ nói xong liền khởi động phi cơ chiến đấu Hắc Ưng bay hết tốc lực, tiếng máy nổ ầm ầm trên không trung, phi cơ nhắm thẳng đến hải vực Kim Ngư.
Trong một bệnh viện tư nhân nằm ở ngoại thành Kinh Hải.
“Anh Thiên, không ngờ con nhóc này lại mang nhóm máu Rh- quý hiếm”, một gã bác sĩ trẻ hưng phấn nhìn mấy xấp tiền một trăm tệ lớn trước mặt.
“Con mẹ nó!”
Gã tóc vàng tên anh Thiên đứng bên cạnh gã ta tát đầu hắn ta một cái rồi nói: “Nhìn bộ dạng vô dụng của mày kìa!”
“Máu của con nhóc này chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nội tạng trên người nó mới là phần lớn!”
“Nhanh lên, gia đình tiếp theo đã liên hệ xong rồi, đang chờ nội tạng của chúng ta. Một khi nội tạng đến tay khách thì tối nay chúng ta có thể điên cuồng ăn chơi rồi”.
Trên giường mổ, sắc mặt cô bé tái nhợt như tờ giấy, vô cùng yếu ớt, cố gắng hết sức hí mắt ra một chút.
Cô bé là con gái của Dạ Minh, Tâm Ngữ.
“Mẹ, Tâm Ngữ xin lỗi mẹ, con không thể ở bên mẹ nữa rồi”, Tâm Ngữ thầm lẩm bẩm trong lòng, cô bé chỉ mới sáu tuổi mà đã rất hiểu chuyện.
“Sau này mẹ phải ăn cơm đúng giờ, con chết rồi mẹ không cần vất vả kiếm tiền cho con đi khám bệnh”.
“Bố…”
“Con vẫn chưa được nhìn thấy mặt bố. Chắc là bố vẫn còn sống phải không?”
“Tâm Ngữ chỉ hi vọng có thể được gặp bố một lần…”
Nước mắt không ngừng chảy dài trên khóe mắt cô bé.
Điều khiến cô bé cảm thấy tiếc nuối nhất chính là đời này vẫn chưa được nhìn thấy mặt bố của mình.
Nhìn thấy con dao mổ đến gần, Tâm Ngữ từ từ nhắm mắt lại.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa ngay lập tức bị đánh vỡ ra.
Hai người bị tiếng động lớn làm cho giật mình run rẩy, con dao mổ run lên lướt qua một đường, da của Tâm Ngữ bị rạch trúng nhưng không có máu chảy ra.
“Ah!”
Cảnh tượng bên trong phòng ngay lập tức khiến cho Dạ Minh trở nên điên cuồng.
Anh ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng dài, sau đó đánh ra một quyền, đầu của gã tóc vàng ngay lập tức vỡ nát, não lẫn máu bắn tung tóe khắp phòng.
Gã bác sĩ trẻ tuổi thì sợ đến mức té phịch xuống đất, cho dù là bác sĩ thì cảnh tượng đẫm máu trước mặt cũng khiến cho bụng của gã quặn thắt và gã đã nôn mửa tại chỗ.
“Sao tụi mày dám đụng vào con gái của Dạ Minh tao!”, đôi mắt của Dạ Minh như sắp nứt ra, khí tức chiến thần trong nháy mắt đã phóng ra ngoài.
Gã bác sĩ trẻ tuổi chỉ có thân thể của người bình thường thì sao có thể chịu được áp lực này, thân thể gã ta nặng nề đập mạnh vào tường, sau đó quỳ xuống rồi phun ra một ngụm máu lớn.
“Thưa… thưa ngài, tôi chỉ lấy một ít máu từ cô bé, tất cả đều là do bọn chúng bắt tôi phải làm như vậy”.
“Máu của con gái tao sao?”, Diệp Minh đè nén lửa giận trong lòng, việc cấp bách nhất lúc này chính là cứu con gái mình.
Gã bác sĩ trẻ tuổi quỳ gối trên mặt đất, không ngừng run rẩy nói: “Bán… bán đi, nhóm máu Rh- thường hút hàng…”
“Đáng chết!”, hai tiếng này vừa gầm lên thì gã bác sĩ trẻ tuổi lại phun ra một ngụm máu lớn rồi chậm rãi ngã xuống đất không nhúc nhích. Toàn bộ nội tạng của gã đều đã bị chấn nát vụn.
Dạ Minh vội vàng rút kim truyền mạch máu từ bên cạnh ra, một đầu đâm vào cổ Tâm Ngữ, đầu còn lại đâm vào động mạch của chính mình.
“Điện chủ!”, Lữ Trung Nguyên kinh hãi.
Dạ Minh không kịp để ý nhiều, nhìn máu trong huyết mạch chậm rãi chảy vào cơ thể con gái mình.
Lúc nãy anh đã nghe gã bác sĩ kia nói cô bé có nhóm máu Rh- giống với nhóm máu của chính anh, cô bé chính là con gái của Dạ Minh anh.
Giống, thật sự rất giống.
Dạ Minh nhìn chăm chú vào cô bé đang nằm trong vòng tay của anh, trên mặt nở nụ cười hiếm có.
Mười phút sau, Tâm Ngữ từ từ mở mắt.
“Bố, bố, là bố phải không?”, giọng nói yếu ớt của Tâm Ngữ vang lên.
Cô bé đã vô số lần ôm ảnh của bố đi ngủ, hình dáng của bố từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí cô bé.
“Là bố đây, Tâm Ngữ, bố của con đây”, Dạ Minh vui mừng đến phát khóc.
“Thật sự là bố sao, không phải là con đang nằm mơ đó chứ?”, Tâm Ngữ cố gắng giơ tay lên.
Dạ Minh nhẹ nhàng nắm tay con gái rồi đưa lên mặt anh.
“Oa, con không phải đang nằm mơ, đúng là bố rồi, bố! Khụ khụ…”, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, Tâm Ngữ vui vẻ hét lên.
Nhưng cô bé đã mất máu quá nhiều, cơ thể quá yếu, chỉ kịch liệt ho khan hai tiếng rồi lại bất tỉnh.
“Tâm Ngữ!”
Dạ Minh kêu lên một tiếng, sau đó nín thở, tăng tốc độ lưu chuyển của dòng máu.
“Điện chủ!”, Lữ Trung Nguyên vô cùng lo lắng, theo anh ta ước tính thì lúc này điện chủ đã truyền được 2000 ml máu.
“Cái gì? Con gái của điện chủ bị bắt cóc?”
“Điện chủ có con gái từ khi nào?”
Tin tức nhanh chóng truyền đến biên giới, bốn đại sứ nghe Lữ Trung Nguyên nói điện chủ có con gái thì còn vui mừng hơn cả ngạc nhiên.
Con gái của điện chủ chính là công chúa của cả Tru Thần Điện.
“Mẹ nó! Tôi thực sự muốn xem thử là tên đáng chết nào dám bắt cóc công chúa nhỏ của tướng sĩ tây cảnh chúng ta! Theo tôi đánh vào Kinh Hải!”, trên màn hình video call, bộ râu của Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây, Thịnh Hổ bị thổi bay theo cơn tức giận lôi đình.
Dám bắt cóc con gái của điện chủ, không diệt toàn tộc kẻ đó thì bọn họ không thể nào hả giận.
“Thịnh Hổ, đừng kích động!”, Hộ Quốc Sứ biên giới phía Bắc, Lạc Phong vội vàng khuyên can.
Mọi người đều biết rõ tính tình của Thịnh Hổ, nếu như để anh ta đi thì nhất định Kinh Hải sẽ trời long đất lở.
“Thịnh Hổ, điện chủ không có mệnh lệnh, cho nên mấy người chúng ta không được tùy tiện hành động”, Định Quốc Sứ biên giới phía Nam, Nam Cung Yến lập tức nói. Anh ta lúc này cũng chỉ hận không thể lập tức đánh vào Kinh Hải, băm kẻ bắt cóc công chúa ra làm trăm mảnh, nhưng điện chủ vẫn chưa hạ lệnh cho nên không ai được phép tự tiện hành động, nếu không chính là làm trái với quân lệnh.
“Con mẹ nó chứ! Cái gì mà quân lệnh với không quân lệnh, tôi đếch quan tâm”, Thịnh Hổ nói xong liền nhảy lên phi cơ chiến đấu Hắc Ưng, bắt đầu nổ máy.
“Tên võ biền này, điện chủ không hạ lệnh tất nhiên là có lý do của anh ấy, nếu như anh tùy tiện hành động, lỡ như phá hỏng chuyện của điện chủ, gây ảnh hưởng gì đến công chúa thì anh nhất định khó thoát tội chết!”
Những lời của Cô Bại Thiên, Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông, trong nháy mắt đã khiến Thịnh Hổ bình tĩnh lại.
Nhưng bình tĩnh thì bình tĩnh, tiểu công chúa vẫn đang bị bắt cóc, sống chết không rõ, anh ta làm sao có thể chịu đựng được, lửa giận trong lòng đã bùng lên dữ dội.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”, Thịnh Hổ đấm mạnh vào phi cơ chiến đấu.
“Mẹ nó! Tâm trạng của ông đây đang vô cùng khó chịu! Lạc Phong! Nghe nói anh phát hiện hơn chục chiến thuyền của Đông Doanh đang neo gần đảo Kim Ngư ở biên giới phía Bắc đúng không? Bây giờ ông đây lập tức đi giết đám chó khốn nạn đó!”
Thịnh Hổ nói xong liền khởi động phi cơ chiến đấu Hắc Ưng bay hết tốc lực, tiếng máy nổ ầm ầm trên không trung, phi cơ nhắm thẳng đến hải vực Kim Ngư.
Trong một bệnh viện tư nhân nằm ở ngoại thành Kinh Hải.
“Anh Thiên, không ngờ con nhóc này lại mang nhóm máu Rh- quý hiếm”, một gã bác sĩ trẻ hưng phấn nhìn mấy xấp tiền một trăm tệ lớn trước mặt.
“Con mẹ nó!”
Gã tóc vàng tên anh Thiên đứng bên cạnh gã ta tát đầu hắn ta một cái rồi nói: “Nhìn bộ dạng vô dụng của mày kìa!”
“Máu của con nhóc này chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nội tạng trên người nó mới là phần lớn!”
“Nhanh lên, gia đình tiếp theo đã liên hệ xong rồi, đang chờ nội tạng của chúng ta. Một khi nội tạng đến tay khách thì tối nay chúng ta có thể điên cuồng ăn chơi rồi”.
Trên giường mổ, sắc mặt cô bé tái nhợt như tờ giấy, vô cùng yếu ớt, cố gắng hết sức hí mắt ra một chút.
Cô bé là con gái của Dạ Minh, Tâm Ngữ.
“Mẹ, Tâm Ngữ xin lỗi mẹ, con không thể ở bên mẹ nữa rồi”, Tâm Ngữ thầm lẩm bẩm trong lòng, cô bé chỉ mới sáu tuổi mà đã rất hiểu chuyện.
“Sau này mẹ phải ăn cơm đúng giờ, con chết rồi mẹ không cần vất vả kiếm tiền cho con đi khám bệnh”.
“Bố…”
“Con vẫn chưa được nhìn thấy mặt bố. Chắc là bố vẫn còn sống phải không?”
“Tâm Ngữ chỉ hi vọng có thể được gặp bố một lần…”
Nước mắt không ngừng chảy dài trên khóe mắt cô bé.
Điều khiến cô bé cảm thấy tiếc nuối nhất chính là đời này vẫn chưa được nhìn thấy mặt bố của mình.
Nhìn thấy con dao mổ đến gần, Tâm Ngữ từ từ nhắm mắt lại.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa ngay lập tức bị đánh vỡ ra.
Hai người bị tiếng động lớn làm cho giật mình run rẩy, con dao mổ run lên lướt qua một đường, da của Tâm Ngữ bị rạch trúng nhưng không có máu chảy ra.
“Ah!”
Cảnh tượng bên trong phòng ngay lập tức khiến cho Dạ Minh trở nên điên cuồng.
Anh ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng dài, sau đó đánh ra một quyền, đầu của gã tóc vàng ngay lập tức vỡ nát, não lẫn máu bắn tung tóe khắp phòng.
Gã bác sĩ trẻ tuổi thì sợ đến mức té phịch xuống đất, cho dù là bác sĩ thì cảnh tượng đẫm máu trước mặt cũng khiến cho bụng của gã quặn thắt và gã đã nôn mửa tại chỗ.
“Sao tụi mày dám đụng vào con gái của Dạ Minh tao!”, đôi mắt của Dạ Minh như sắp nứt ra, khí tức chiến thần trong nháy mắt đã phóng ra ngoài.
Gã bác sĩ trẻ tuổi chỉ có thân thể của người bình thường thì sao có thể chịu được áp lực này, thân thể gã ta nặng nề đập mạnh vào tường, sau đó quỳ xuống rồi phun ra một ngụm máu lớn.
“Thưa… thưa ngài, tôi chỉ lấy một ít máu từ cô bé, tất cả đều là do bọn chúng bắt tôi phải làm như vậy”.
“Máu của con gái tao sao?”, Diệp Minh đè nén lửa giận trong lòng, việc cấp bách nhất lúc này chính là cứu con gái mình.
Gã bác sĩ trẻ tuổi quỳ gối trên mặt đất, không ngừng run rẩy nói: “Bán… bán đi, nhóm máu Rh- thường hút hàng…”
“Đáng chết!”, hai tiếng này vừa gầm lên thì gã bác sĩ trẻ tuổi lại phun ra một ngụm máu lớn rồi chậm rãi ngã xuống đất không nhúc nhích. Toàn bộ nội tạng của gã đều đã bị chấn nát vụn.
Dạ Minh vội vàng rút kim truyền mạch máu từ bên cạnh ra, một đầu đâm vào cổ Tâm Ngữ, đầu còn lại đâm vào động mạch của chính mình.
“Điện chủ!”, Lữ Trung Nguyên kinh hãi.
Dạ Minh không kịp để ý nhiều, nhìn máu trong huyết mạch chậm rãi chảy vào cơ thể con gái mình.
Lúc nãy anh đã nghe gã bác sĩ kia nói cô bé có nhóm máu Rh- giống với nhóm máu của chính anh, cô bé chính là con gái của Dạ Minh anh.
Giống, thật sự rất giống.
Dạ Minh nhìn chăm chú vào cô bé đang nằm trong vòng tay của anh, trên mặt nở nụ cười hiếm có.
Mười phút sau, Tâm Ngữ từ từ mở mắt.
“Bố, bố, là bố phải không?”, giọng nói yếu ớt của Tâm Ngữ vang lên.
Cô bé đã vô số lần ôm ảnh của bố đi ngủ, hình dáng của bố từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí cô bé.
“Là bố đây, Tâm Ngữ, bố của con đây”, Dạ Minh vui mừng đến phát khóc.
“Thật sự là bố sao, không phải là con đang nằm mơ đó chứ?”, Tâm Ngữ cố gắng giơ tay lên.
Dạ Minh nhẹ nhàng nắm tay con gái rồi đưa lên mặt anh.
“Oa, con không phải đang nằm mơ, đúng là bố rồi, bố! Khụ khụ…”, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, Tâm Ngữ vui vẻ hét lên.
Nhưng cô bé đã mất máu quá nhiều, cơ thể quá yếu, chỉ kịch liệt ho khan hai tiếng rồi lại bất tỉnh.
“Tâm Ngữ!”
Dạ Minh kêu lên một tiếng, sau đó nín thở, tăng tốc độ lưu chuyển của dòng máu.
“Điện chủ!”, Lữ Trung Nguyên vô cùng lo lắng, theo anh ta ước tính thì lúc này điện chủ đã truyền được 2000 ml máu.