Chương 20:
Tôi với cái áo mặc vào, cầm điện thoại, vơ lấy cái ví– Xin lỗi làm phiền cô nha, tôi xin phép về đây, cô đi ngủ đi không mệt.– Anh về đi, tôi không tiễn.Tôi vội vàng chuồn khỏi căn phòng trọ của cô ta. Ra ngoài gặp bậc tam cấp tí thì ngã vì bước hụt. Đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu nào, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Tất cả chỉ tại cái thằng chết tiệt kia, lai mình về đó làm gì không biết nữa. Thà lai vào nhà nghỉ cho xong. Vội vàng nhắn tin cho em Trang “anh đang về”. Nhục tái cả mặt, ăn cái gì cho hết nhục bây giờ, vừa ngại vừa ngượng. Làm sao đối diên cô ta để đòi tiền nữa bây giờ.Vội vàng phi xe về nhà, mình đúng là khôn nhà dại chợ mà. Sao lại có thể để xảy ra chuyện đó được cơ chứ. Lên tới phòng thì bố mẹ đang ngồi đợi, em Trang cũng đang ngồi ở đó.– Bố, mẹ, em đến lâu chưa?– Mày đi đâu mà mẹ gọi từ sáng đến giờ không được thế hả – mẹ tôi quát– Con đi ra ngoài tí thôi– Ai chả biết mày ra ngoài, trả lời thừa, mày biết mẹ gọi bao nhiêu cuộc điện thoại không, Trang nó phải chạy tận đến đây, lúc nào cũng như ẩn ẩn hiện hiện như ma, tối thì về muộn, sáng ra thì chẳng thấy đâu.– Thôi, bà để cho con nó nói, nó vừa về đã chửi rồi, mà nay là chủ nhật – bố tôi nói can vào– Hề hề, anh đi có tí việc, em đợi lâu lắm à, xin lỗi nha – tôi nói với Trang– Em sang 1 tiếng rồi – giọng phụng phịu, chắc đang tức mình lắm– Ối dời, sang sớm ra đã toàn mùi rượu thế này. Mày đi ăn lòng lợn tiết canh về à con, đi với thằng nào, chỉ có ăn lòng lợn tiết canh thì mới uống được rượu thôi – mẹ tôi kêu thảm.– Không ạ, thằng Nhật nó rủ con đi ăn bún sáng, nó lại gọi ít móng giò nên 2 anh em làm mấy chén, say say con về nhà nó ngủ quên mất – tôi bất đắc dĩ phải nói dối.– Thằng này được, mới sinh viên tí tuổi đầu đã rủ anh đi uống rượu. Thôi, vào thay quần áo tắm rửa đi rồi ra đây– Vâng.Phù, qua được cửa ai thẩm vấn, vào tắm rửa cho hết mùi rượu, đánh răng hẳn những 2 lần. Tắm xong ra ngoài thì mặt mẹ vẫn còn tức lắm, Trang thì chả thèm nhìn lấy mình 1 tí nào, cũng chẳng thèm nói lấy 1 câu, bố thì ngồi cầm tab đọc báo.– Sáng nay có lịch đi đâu không – mẹ tôi hỏi.– Dạ không, nay chủ nhật mà.– KHÔNG Á – mẹ tôi lại nói to.– À, có mẹ ạ, con với Trang chuẩn bị đi mua quần áo, mẹ đi cùng không – lại phải chữa cháy, đầu óc mình có vấn đề thật rồi– Không, mẹ ở nhà chuẩn bị đồ chiều về, 2 đứa đi đi.– Thế mẹ thích gì con mua cho, bọn con đi 1 lúc rồi về ấy mà.– Thôi khỏi, đàn ông đàn ang gì mà để mẹ đợi, người yêu đợi, còn ra thể thống gì không. Ngồi đực ống bơ ra đấy à, đi vào mặc quần áo nhanh rồi chở Trang đi không muộn. Mày đúng là …– Là con mẹ chứ con ai, em nhỉ – tôi quay sang Trang nhe răng cười.– Tí em tính tội anh – Trang bẹo tôi 1 cái và nói nhỏ– Á, đau.– Cái gì đấy, mẹ bảo mày vẫn còn ngồi đấy à – mẹ tôi giục.Mình nhanh chóng vào phòng mặc quần áo rồi dẫn em Trang đi.– Mày có đi làm đâu mà cứ sơ vin đóng thùng thế hả con, mặc quần áo bình thường cho thoải mái, mà 2 đứa đi luôn đi nha, trưa đừng về, mẹ không nấu cơm đâu. 2 đứa dắt nhau về mẹ đuổi ra ngoài ăn đấy.– Nhưng mà chiều bố mẹ về rồi.– Không phải lo, 2 đứa đi chơi đi.Dắt nhau ra khỏi nhà, mình vẫn còn hơi hoảng loạn vì mấy câu nói của mẹ, cộng thêm buổi sáng bị 1 phen hồn lìa khỏi xác. Chiều về phải cho thằng Nhật 1 trận mới được.– Này nhóc, anh xin lỗi nha.– Không– Anh dẫn đi ăn kem nha– Không– Thế đi xem phim nha– không– Vậy mua quần áo nha?– Không– Vậy em muốn đi đâu bây giờ?– Không muốn đi đâu cả – vẫn còn dỗi, mặt lừ lừ– Vậy thôi anh đi về đây– Anh dám …– Hì, nói đùa thôi, nhưng mà cái gì em cũng không, anh làm sao bây giờ. Mẹ ơi đến mẹ cũng đuổi con đi, giờ con biết lang bạt ở đâu bây giờ – tôi giả vờ trêu, giọng tỏ ra thảm thiết để chọc cho Trang cười– Em biết tỏng anh ra rồi, cho đáng đời.– Cho anh chuộc tội đi, anh không làm em vui nhưng anh sẽ chọc cho em cười– Em không có hứng đâu nha– Nhưng mà anh có hứng là đủ rồi, cái mặt kìa, mọi ngày xinh thế mà sao hôm nay xuống sắc trầm trọng– Gì cơ, anh chê em xấu chứ gì– À không anh chỉ nói nếu em cười lên 1 cái thì sẽ khác ngay, chứ son phấn không làm em xinh được bằng lúc em cười đâu– Chỉ được cái dẻo mỏ, bảo sao gái đổ như rơm như rạ.– Đổ mà giờ vẫn ế chỏng ế chơ, ế xơ ế xác ra đây còn gì?– Miệng thì lúc nào cũng kêu ế, sao lúc có người yêu anh, anh không gật đầu đi.